Dịch: Hoangforever
Bên bờ Bạch Lộ Châu, trong Đài thành Xuân Thâm.
Lại một năm mưa phùn lất phất, mây mù giăng lối, ong bướm say đắm hương hoa ở Giang Nam.
Cao Lạc Thần lặng lẽ ngồi trong tĩnh thất của đạo quan, nơi nàng đã sống cô độc suốt 10 năm nay.
"Các ngươi đi đi. Có thể chạy bao xa thì chạy…."
Nàng nói với những nữ đạo cô còn chưa rời đi ở trước mặt.
Lời còn chưa dứt, thì tiếng bước chân dồn dập đã chạy tới, một thị vệ xông vào từ bên ngoài cửa.
"Phu nhân! Người Yết đã công phá cổng thành! Nghe đồn Thái hậu bệ hạ trên đường chạy về phía Nam đã bị bắt! Vinh Khang dẫn theo Yết binh đang tiến về nơi này, sợ là muốn gây bất lợi cho phu nhân! Nếu phu nhân không đi ngay, sẽ không còn kịp nữa!"
Ai cũng biết, quân Yết Nhân tàn bạo, mỗi khi công phá một thành trì của Nam Triều, chúng chắc chắn sẽ đốt phá, giết người, cướp bóc, không điều ác nào không làm. Hoàng đế người Yết hiện nay lại càng tàn bạo hơn, nghe nói đã từng nấu tù binh nữ của Nam Triều cùng với thịt hươu, bắt khách ngồi trên bàn nhận biết mùi vị để giải trí.
Các đạo cô vốn đã hoảng sợ, nghe vậy, sắc mặt càng thêm phần tái nhợt hơn, khóc lóc thảm thiết. Mấy người nhát gan, đã không còn đứng vững, toàn thân run rẩy.
Cao Lạc Thần nhắm mắt lại.
Ánh nến leo lét hắt bóng dáng nàng mặc đạo phục gầy gò in lên tường, càng thêm phần thê lương.
Trung Nguyên chìm trong khói lửa.
Vó ngựa của những kẻ xâm lược lần lượt giẫm đạp lên vùng đất phì nhiêu tươi đẹp của hai nền kinh đô cũ.
Người Nam, trong sự mong đợi của phụ lão phương Bắc, đã nhiều lần tiến quân Bắc phạt, nhưng kết quả, hoặc là trở về tay trắng, hoặc là gục ngã giữa đường, tất cả đều là công cốc.
Khi giấc mộng phục lại giang sơn cố quốc hoàn toàn tan vỡ, thứ mà người Nam có thể làm, cũng chỉ là dựa vào thiên hiểm Trường Giang mà sống yên ổn, cùng vớ đó niềm tự hào cuối cùng, mình chính là chính thống của Trung Hoa, ngồi đó ngóng chờ hai kinh đô. Dựa vào y phục và lễ nghi, hồi tưởng lại chút vinh quang còn sót lại của quá khứ.
Nhưng hôm nay, ngay cả điều đó cũng không thể nữa.
Từng cho rằng thiên hiểm vững chắc như vàng, thế nhưng lúc này cũng không ngăn nổi bước chân xâm lược của Người Yết.
Tên Vinh Khang kia, từng là phiên trấn ở một địa phương của Ba Đông. Năm trước sau khi vợ mất, vì mến mộ danh tiếng của Cao Lạc Thần, cộng thêm có binh lực hùng hậu và được triều đình tin tưởng, đã lên tiếng cầu hôn nàng.
Dựa vào dòng dõi cao quý như của Cao thị, sao có thể kết thông gia với một võ tướng như Vinh Khang được?
Huống chi, từ mười năm trước, Cao Lạc Thần đã vào đạo môn, thề rằng sẽ không bao giờ tái giá.
Đường tỷ của nàng, Cao Thái Hậu, vì chuyện cũ mười năm trước, biết mình thiếu nợ nàng, nên cũng không dám ép buộc.
Vinh Khang cầu hôn không được, cảm thấy mất mặt, từ đó ghi hận trong lòng, năm sau khởi binh làm loạn. Sau khi bị dẹp loạn, trốn sang phương Bắc đầu quân cho người Yết và được trọng dụng.
Lần này người Yết đại quân Nam tiến, Vinh Khang được cử làm tiền phong, dẫn quân Yết công phá thành trì, diễu võ dương oai, không điều ác nào không làm.
"Ta không đi. Các ngươi đi đi."
Cao Lạc Thần từ từ mở mắt, nói lại lần nữa.
Nét mặt nàng vẫn như cũ bình thản.
"Phu nhân, bảo trọng..."
Các đạo cô lần lượt quỳ xuống lạy nàng, sau khi đứng dậy, họ dìu nhau, vừa khóc, vừa quay lưng vội vã rời đi.
Đạo quan rộng lớn, rất nhanh chỉ còn lại một mình Cao Lạc Thần.
Cao Lạc Thần bước ra cửa sau của đạo quan, một mình đi đến bên bờ sông, đứng trên một mỏm đá nhô lên, nhìn ra mặt sông rộng lớn, chia cắt Cửu Châu thành hai miền Nam Bắc trước mặt.
Trăng bạc treo cao, gió sông thổi mạnh, vạt áo nàng bay phần phật, như sắp cưỡi gió bay đi.
Đêm khuya mùa xuân, trên bãi sông, xa xa, thủy triều cuộn trào, như một dải lụa bạc, đang nối liền với ánh trăng.
Thủy triều mùa xuân dưới ánh trăng bên ngoài Đài thành Xuân Thâm, nàng quá quen thuộc.
Vô số đêm khuya thức giấc sau cơn ác mộng, khi không thể ngủ lại được, thứ duy nhất bên tai nàng chính là tiếng sóng vỗ rì rào hằng đêm, đêm này qua đêm nọ, năm này qua năm khác.
Nhưng đêm nay, tiếng sóng vỗ này nghe như tiếng trống trận của quân Yết đang tiến về phương Nam.
Cao Lạc Thần giống như nghe thấy được tiếng khóc thét kinh hoàng của các đạo cô không kịp chạy trốn và tiếng cười cuồng loạn của quân Yết ở phương xa.
Tất cả đã kết thúc.
Phong lưu Nam triều, vinh quang gia tộc, và tất cả mọi thứ liên quan đến nàng, sẽ kết thúc vào đêm nay.
Quân Yết ở phía sau càng lúc càng gần, tiếng động theo gió truyền đến, đã có thể nghe thấy rõ ràng.
Cao Lạc Thần không quay đầu lại.
Nước sông cuộn trào vạt váy nàng dần bay lên, giống như đóa hoa nở rộ, thân hình gầy guộc giống như cây trúc bị dòng nước đưa đẩy, đung đưa trong gió sông.
Nàng ngẩng đầu, nhìn dòng nước đang chảy về phía mình, từng bước, từng bước, đi về phía giữa sông.
Kể từ khi Cao Lạc Thần có ký ức, cha nàng thường đưa nàng đến Thạch Đầu Thành bên bờ sông.
Giữa những ngọn núi hùng vĩ, những bức tường thành cao sừng sững. Thạch Đầu Thành nằm ở phía Tây Hoàng thành, bên bờ Trường Giang, nơi này quanh năm có binh lính trú đóng, dùng để bảo vệ kinh thành.
----
*tĩnh thất: một căn phòng yên tĩnh.
* đạo quán: một nơi thờ tự và tu hành của Đạo giáo. Đây là nơi mà các đạo sĩ, đạo cô tu luyện, sinh hoạt và tiến hành các nghi lễ tôn giáo.
*Yết nhân: dân tộc Hạt (là biệt chỉ của Hung Nô thời xưa, sống ở phía nam tỉnh Sơn Tây tỉnh Trung Quốc, lập ra Hậu Triệu, thời ĐôngHán)
* đạo cô: nữ đạo sĩ.
* Phiên trấn: nghĩa là các thế lực quân sự cát cứ, thường do các tướng lĩnh hoặc quan lại địa phương nắm quyền, có quyền lực tương đối độc lập với chính quyền trung ương.
*thiên hiểm: có nghĩa là một trở ngại tự nhiên lớn, thường là một con sông hoặc một dãy núi, khó có thể vượt qua.
*tái giá: có nghĩa là tái hôn, thường dùng để chỉ việc người phụ nữ kết hôn lần nữa sau khi đã ly hôn hoặc góa bụi.
*đường tỷ: chị họ (con gái của bác/chú ruột).
*diễu võ dương oai: có nghĩa là phô trương sức mạnh quân sự, khoe khoang vũ lực, hoặc thể hiện thái độ kiêu ngạo, hống hách.
* Cửu Châu: chỉ chín khu vực hành chính của Trung Quốc thời xưa, sau dùng để chỉ Trung Quốc.
* phong lưu nam triều: là một cụm từ thường được dùng để miêu tả sự phong nhã, tao nhã, và thịnh vượng về văn hóa, nghệ thuật của các triều đại phong kiến Trung Quốc ở phía Nam sông Dương Tử (khu vực Giang Nam) trong giai đoạn từ thế kỷ thứ 5 đến thế kỷ thứ 6.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận