Nói xong những thứ này, cha Tần sau khi hỏi qua Lục Trạch Thiên tình huống người trong nhà, biết được quê quán của anh ngay ở thôn bên, cũng không phải rất xa, trong lòng cân nhắc trở lại thăm hỏi tình huống một chút.
Rồi sau đó tròng mắt mẹ kế cũng bắt đầu chuyển,Vậy chúng ta phải tới cửa nhìn xem một chút, đúng rồi các con khi nào bày tiệc rượu, khi nào kết hôn?"
Tần Thi: "Chúng con không làm, kỳ nghỉ của Trạch Thiên gấp gáp, ba đứa nhỏ cũng cần người chăm sóc, ngày mai con đến nhà anh ấy một chuyến, ngày mốt chúng ta đi rồi."
Cái này cũng đã thương lượng xong rồi, Tần Thi cảm thấy không cần phải cố tình đi quá trình này, lãng phí thời gian lãng phí tiền.
Lục Trạch Thiên dò hỏi hai lần, thấy Tần Thi thật sự không để bụng những thứ nghi thức này, cũng bèn đồng ý. Rốt cuộc anh cũng không thích làm những thứ giả dối này.
"Như vậy sao được! Đây cũng quá qua loa rồi, chúng ta ngay cả thông gia cũng chưa nhận đâu đấy!" Mẹ kế vội vàng ngăn lại.
Tân Thi cười: "Vậy ngày mai Trạch Thiên dẫn cha mẹ anh ấy lại đây ăn một bữa cơm, biết một chút thì tốt rồi."
Cô quay đầu nhìn Tần nãi nãi đang trì hoãn lại, nói: "Bà, giết con gà, lấy thanh thịt khô, chiêu đãi cha mẹ Trạch Thiên tốt một chút không thành vấn đề chứ?"
Tần nãi nãi lại bưng kín ngực mình, trong nhà tổng cộng chỉ có hai con gà, đều là đẻ trứng! Mà thịt khô càng là trân quý đã lâu, đồ ăn ngon chờ đến năm mới!
Tần nãi nãi muốn mắng người, nhưng lại không dám, chỉ có thể một câu cũng không nói, tự mình giận dỗi.
Tần Thi thấy Tần nãi nãi cam chịu, trong lòng vừa lòng,'Ngày mai để cháu làm cơm, Trạch Thiên, anh cũng nếm thử tay nghề của em."
Cha Tần cười hàm hậu, khen con gái mình với Lục Trạch Thiên: "Nhị Ni nhà bác tay nghề nấu ăn rất tốt, mùi vị kia rất tuyệt!"
Đại bá mẫu nghĩ sao nói vậy, buột miệng thốt ra: "Cháu mỗi lần nấu cơm gia vị dầu đều liều mạng đảo, có thể ăn không ngon sao!"
Nói xong, đã bị Tần lão Đại trừng mắt liếc nhìn một cái. Đại bá mẫu ngượng ngùng ngậm miệng, không dám nhiều nói nhiều lời nữa, chỉ nghe.
Lại hàn huyên một ít chuyện lung tung, Tần Thi nhìn sắc trời không còn sớm, bèn nói: "Trạch Thiên còn phải về nhà, không thể trì hoãn nữa, con tiễn ra ngoài."
"Không ở lại ăn một bữa cơm sao?" Cha Tần có chút kinh ngạc.
Lục Trạch Thiên: "Không được, trong nhà còn chờ."
Lục Trạch Thiên toàn bộ quá trình chưa nói mấy câu, nhưng vừa mở miệng, mọi người Tần gia liền căng thẳng tinh thần, không hiểu sao khẩn trương. Lúc này thấy anh nói như vậy, bọn họ cũng không hề giữ lại, nói thẳng ngày mai gặp.
Tần Thi nhìn dáng vẻ bọn họ ước gì Lục Trạch Thiên nhanh đi đi, ở trong lòng cười khẽ một tiếng, một đám đều là ức hiếp người nhà.
Tần Thi tiễn Lục Trạch Thiên ra ngoài, đi đến ngoài sân, tầm mắt hai người va chạm nhau.
Lục Trạch Thiên: "Không cần tiễn, trở về đi."
Tần Thi gật gật đầu,'Ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp."
Nói xong, Tần Thi cũng không hề tiễn thêm nữa, một chút ý tứ ngượng ngùng, khách khí đều không có, xoay người liền bước vê rồi.
Lục Trạch Thiên nhìn cô vào nhà, lúc này mới bước chân về nhà, đi chưa được vài bước, anh đột nhiên nở nụ cười.
Chính anh cũng không biết mình đang cười cái gì.
Tần Thi trở lại trong nhà, thấy mọi người còn ngồi yên ở trước bàn ăn, cũng không có ý xen vào bọn họ, ném xuống một câu "Cháu về phòng thu dọn đồ đạc, ăn cơm gọi cháu" rồi trở vê phòng.
Mọi người Tần gia thấy cô đi rồi, lập tức khôi phục lại tranh chấp vừa rồi, đều muốn chia một ít tiền lễ hỏi.
"Nhị Ni là con nhà con, lễ hỏi nên về Nhị phòng chúng con!"
"Còn chưa tách ra đây đấy! Muốn tạo phản? Lễ hỏi nhập vào trong của công!"
"Mẹ, lấy chút ra tìm công việc cho Thông Thông đi."...
Tần Thi không cẩn thận nghe được, thanh âm cũng truyền đến đây, thật là phi thường náo nhiệt. Tần Thi bắt đầu sửa sang lại đồ đạc của nguyên thân, phát hiện thật sự không có gì có thể mang, tất cả quần áo giày dép đều cũ nát, chỉ thu thập ra hai bộ có thể nhìn được. Những vật khác càng là không có, cuối cùng chỉ còn lại đủ loại sách.
Cô lật nhìn, lấy ra một vài quyển có ích, những quyển khác toàn bộ đóng gói, chuẩn bị ngày mai đưa cho Tiểu Hoa nhà hàng xóm.
Đó là một người trong số lượng bạn bè không nhiều lắm của nguyên nhân, miễn cưỡng có thể tính là bạn.
Cô ấy cũng đang ôn thi đại học, hy vọng những bút ký mang theo này của nguyên thân có thể giúp được cô ấy một chút.
Không đợi đến ăn cơm, Tần Thi đã thu dọn toàn bộ đồ đạc ra, chỉ một bọc không lớn không nhỏ.
Tần Thi sờ sờ hành lý, thay nguyên thân cảm thấy đau lòng với không đáng giá,'Nhìn một cái đi, sống ở cái nhà này 24 năm, cuối cùng cũng chỉ có được mấy thứ này."
"Chỉ có điều yên tâm đi, con đường kế tiếp tôi sẽ đi hết thật tốt."...
Bởi vì Lục Trạch Thiên đến, Tần gia ăn cơm lúc trời đã tối rồi, bọn nhỏ Tần gia ánh mắt khó lường nhìn Tân Thi, trong lòng các loại suy nghĩ thẳng ra, nghẹn một bụng vấn đề muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.
Không có nguyên nhân khác, đơn thuần chính là không khí trên bàn cơm quá kỳ quái quá khẩn trương, ai cũng không dám lỗ mãng.
Người Tần gia ăn bữa cơm này chính là khó có thể nuốt xuống, chỉ Tần Thi giống như người không có việc gì, ăn nghiêm túc mà lại rất nhanh.
Chờ cô ăn xong, sau khi đặt chén xuống lại nhắc nhở Tần nãi nãi: "Ngày mai sớm một chút đi trả tiền về, bằng không Trạch Thiên còn phải trì hoãn thêm hai ngày nữa, tự mình đến Cục Cảnh Sát đấy."
Tân nãi nãi thiếu chút nữa bị bánh bột ngô sặc chết, bà ta oán hận trừng mắt Tần Thị, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Biết rồi."
Tần Thi gật gật đầu, trở vê phòng mình ở.
Tiểu bối vừa mới trở về đã bị tống cổ đi làm việc, không biết đã xảy ra chuyện gì, một người so với một người càng tò mò.
Bọn họ liếc nhìn nhau một cái, vẫn là Tân Thông mà Tần nãi nãi thương nhất mở miệng: "Bà, bọn bà đang nói cái gì đó?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận