Kết quả qua nửa giờ, xe sắp đến giờ chạy, Lục Trạch Thiên còn chưa trở lại. Nếu không phải anh một thân quân trang, dặn dò tài xế đợi anh trước, tài xế đến giờ cũng sẽ không chờ anh, trực tiếp đi rồi.
Lại qua năm phút, ngay lúc Tân Thi đang sốt ruột, Lục Trạch Thiên đã trở lại, anh nói với tài xế một tiếng cảm ơn, đi đến bên người Tần Thi.
Tần Thi thấy trán anh đổ mồ hôi, biết anh là chạy vội trở về, cái gì cũng không hỏi, chỉ là mở túi xách ra, giật một đoạn ngắn giấy vệ sinh đưa cho anh.
"Lau mồ hôi đi."
Lục Trạch Thiên nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.
"Sau này chúng ta không cần phải nói cảm ơn, quá khách khí; Tần Thi hạ giọng giải thích: "Bọn nhỏ nghe được không tốt lắm."
Lục Trạch Thiên gật gật đầu,'Được."
Xe khởi động, sau khi ra khỏi trấn trên thì bắt đầu xóc nảy, Tần Thi có chút say xe, dựa vào trên ghế sắc mặt tái nhợt.
Lục Trạch Thiên duỗi tay mở cửa sổ ra, gió thổi vào, vẻ mặt Tần Thi tốt lên chút.
Nhưng không bao lâu, người ôm trẻ nhỏ sau lưng Tần Thi yêu cầu cô đóng cửa sổ lại.
Đứa bé mới một tuổi, hiện tại cũng sắp vào thu, gió này vẫn là có chút lạnh, bọn họ sợ thổi đến đứa bé bị bệnh.
Tần Thi nhìn thoáng qua đứa bé trong lòng ngực đối phương, chỉ có thể đóng cửa sổ lại.
Lục Trạch Thiên lấy cốc giữ nhiệt đưa cho cô, Tân Thi không để ý đến sạch sẽ, nhận lấy bình cốc, lúc này mới cảm thấy bụng thoải mái chút.
Thật là kỳ lạ ha, thân thể này nghỉ lễ vừa tới hai ngày không đau không ngứa, sao ngày thứ ba bắt đầu không thoải mái?
Tần Thi lật lại ký ức, phát hiện vẫn luôn là cái dạng này, lập tức có chút bất đắc dĩ, lúc trước cô không phát hiện ra chuyện này.
Cứ như vậy lắc lư hơn hai giờ, người trên xe sôi nổi bắt đầu lấy đồ ăn ra, lập tức trong xe tràn ngập đủ loại hương vị, thiếu chút nữa không hun chết Tần Thì.
Lục Trạch Thiên lấy ra bánh bao mẹ Lục đặc biệt gói lại ra, hỏi Tân Thi: 'Có muốn ăn một chút không."
Tần Thi lắc lắc đầu,'Anh ăn đi, tôi không có khẩu vị." Lục Trạch Thiên biết cô say xe, bèn buông bánh bao xuống, lấy trong bao ra chai nước trái cây đóng hộp, mở nắp ra đưa cho Tần Thi/'Đổi hương vị trong miệng."
Tân Thi nhận lấy chai uống một ngụm, ngọt đến ngấy, vị đường hoá học chất lượng kém tràn ngập toàn bộ khoang miệng, áp xuống buồn nôn của cô, lại làm cô càng khó chịu.
Vì thế chỉ uống một ngụm, Tần Thi đã trả lại cho Lục Trạch Thiên.
Lục Trạch Thiên chưa nói cái gì, vặn nắp chai lại cất đi, cầm lấy túi bánh bao trên đầu gối đứng dậy đến hàng phía trước.
Tần Thi muốn thăm dò xem anh làm gì đây, cũng không có sức lực, chỉ chờ anh trở về.
Rất nhanh, Lục Trạch Thiên đã trở lại, trên tay ngoại trừ bánh bao, còn có hai quả quýt.
"Lúc tôi lên xe thấy anh ta cầm một túi, bèn dùng bánh bao đi đổi hai quả." Lục Trạch Thiên đưa quả quýt cho Tần Thi.
Tân Thi ngơ ngác tiếp nhận quả quýt, quay đầu nhìn Lục Trạch Thiên, phát hiện anh rất nghiêm túc ăn bánh bao, giống như sau khi làm chuyện phảng phất bé nhỏ không đáng kể, hơi hơi chớp chớp mắt.
Nhìn Lục Trạch Thiên giống thẳng nam, nhưng không nghĩ tới anh còn cẩn thận đó nha.
Tần Thi lột quả quýt, hương vị chua chua ngọt ngọt khiến biểu tình cô hòa hoãn xuống, cô tách nửa tiếp theo đưa cho Lục Trạch Thiên, thấy anh lắc đầu từ chối, nghĩ thầm quả nhiên từ loại chuyện nhỏ này là có thể nhìn ra được giáo dưỡng và phẩm đức của một con người.
Kiếm lời rồi, không nghĩ tới tùy tiện tìm một người kết hôn, người này vậy mà còn không kém!
Người lớn đều như vậy, vậy đứa nhỏ kia cũng không kém đâu nhỉ? Cho dù Lục Trạch Thiên ngày thường bận rộn, vậy cũng có mẹ Lục chăm sóc giáo dục.
Mẹ Lục có thể dạy Lục Trạch Thiên thành như vậy, vậy nuôi dưỡng đứa nhỏ mấy năm, đứa nhỏ phỏng chừng cũng không tồi.
Trong lòng Tần Thi hơi hơi thả lỏng chút, suy nghĩ lần đầu tiên gặp mặt đứa nhỏ, nên làm như thế nào.
Ấn tượng đầu tiên cũng rất quan trọng.
Không suy nghĩ bao lâu, Tần Thi lại đột nhiên ngửi được một mùi vô cùng hôi thối, một mùi trứng luộc trong nước trà. Tần Thi khứu giác mãn cảm trực tiếp buồn nôn oẹ một tiếng, cả người thiếu chút nữa không còn.
Người đánh rắm đằng trước nghe thấy tiếng Tần Thi nôn mửa, không có một tia xấu hổ, ngược lại còn quay đầu nhìn thoáng qua Tần Thi, lẩm bẩm: "Tiểu nương môn (*) đúng là yếu ớt...
(*): Chỉ nữ sinh, mang giọng điệu khinh thường lỗ mãng.
Tân Thi che lại mũi với miệng, kinh ngạc thán phục tại sao da mặt người này lại dày như vậy.
Lục Trạch Thiên ở bên cạnh nhìn ánh mắt của cô, đột nhiên cong cong khóe miệng, dáng vẻ Tân Thi cho tới nay đều bình tĩnh vững vàng, anh vẫn là lần đầu tiên thấy cô lộ ra biểu tình tức giận sinh động như thế.
Cứ như vậy, Tần Thi ở trong bầu không khí tràn ngập mùi mồ hôi, rắm trứng luộc trong nước trà, rau ngâm kỳ quái, lắc lư hơn hai giờ mới đến huyện.
Sau khi xuống xe, Tần Thi ngửi được không khí mới mẻ, cảm động đều muốn khóc ra rồi.
Chọn thập niên 80 đều thảm như vậy, cô thật sự không dám nghĩ nếu là mình chọn thập niên 60 với thập niên 70, sẽ là dạng tình huống gì.
Xe lửa còn 3 tiếng nữa mới đến, Lục Trạch Thiên mang theo Tần Thi đến tiệm cơm quốc doanh, Tần Thi giãy giụa ăn nửa chén mì canh chua, lúc này mới thoải mái chút.
Lục Trạch Thiên bưng nửa chén cô dư lại ra ăn, Tần Thi mở to hai mắt nhìn, lại rất mau khôi phục bình thường.
Anh là quân nhân, lại là niên đại này, không lãng phí lương thực là khẳng định rồi, không cần nghĩ nhiều không cần nghĩ nhiều, bình thường!
Cơm nước xong, Lục Trạch Thiên mang theo Tần Thi đi vào Cung Tiêu Xã"Mẹ tôi bảo tôi mua cho em hai bộ quần áo với giày, còn có em thiếu cái gì thì cũng cùng nhau mua."
Tần Thi gật đầu, một chút cũng không cùng khách khí với anh, coi như tạm ứng trước tiên lương.
Ngay khi Tần Thi chuẩn bị bước vào Cung Tiêu Xã, Lục Trạch Thiên đột nhiên gọi cô lại, lấy từ trong túi ra hai tấm phiếu đưa cho cô, 'Cái này... Em cầm lấy."
Tân Thi nhận lấy vừa nhìn, kinh ngạc phát hiện mấy chữ "Phiếu băng vệ sinh' viết phía trên'Cái này anh lấy từ đâu ra?!"
Lại ngẩng đầu, thì phát hiện vành tai Lục Trạch Thiên đỏ bừng. Tần Thi ngây ngẩn cả người.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận