Tần Thi nhẹ nhàng đi vào nhìn thoáng qua, đắp lại chăn chỉnh tê cho bọn họ, sau đó ra ngồi trên sô pha ngoài phòng khách, chờ Lục Trạch Thiên đang đi tặng đồ và.
Sau khi Lục Trạch Thiên trở về, thấy Tần Thi ngồi trên sô pha thì lập tức đi vào ngồi bên cạnh cô: "Đang đợi anh sao? Có chuyện gì thế?"
Tần Thi gật đầu, biểu tình có chút nghiêm túc, Lục Trạch Thiên thấy thế cũng trở nên đứng đắn, ánh mắt không tự giác được mà cũng nghiêm túc theo: "Làm sao vậy?"
Tần Thi thở dài, không nói chuyện, làm Lục Trạch Thiên lập tức sốt ruột, rướn người về phía Tần Thi, nắm chặt tay cô, hỏi: 'Làm sao thế? Có chuyện gì thì đều có anh ở đây, em đừng sợi Có gì thì nói với anh.”
Tần Thi giương mắt nhìn Lục Trạch Thiên, nói: "Vậy anh chịu đựng nhé, đừng quá kích động."
Lục Trạch Thiên gật đầu, liền cau mày lại, biểu tình như chuẩn bị đi đánh trận, cẩn thận lắng nghe: "Em nói đi."
Tần Thi do dự một hồi, thấy Lục Trạch Thiên đã sốt ruột muốn chết, lúc này mới "phụt" cười thành tiếng một cái, ôm lấy anh mà nói: "Anh đã thông qua khảo nghiệm của em rồi."
Lục Trạch Thiên ngây người: "Em, em nói cái gì?"
Tần Thi buông Lục Trạch Thiên ra, cười nói: "Em nói là anh đã thông qua khảo nghiệm rồi, chúng ta cùng ở bên nhau đến cuối đời nhé."
Lục Trạch Thiên mừng rỡ như điên, nhìn Tần Thi vẫn chưa thể tin nổi mà hỏi: "Thật ư?"
Tần Thi gật đầu: "Nhưng nếu anh đối xử với em không tốt, có được rồi liền không quý trọng nữa, em đây vẫn sẽ ly hôn với anh, quân hôn(*) không dễ ly, nhưng cũng không phải thật sự là không ly hôn được, nếu anh..." [Chú thích: (*) Quân hôn: kết hôn với quân nhân. ]
Lục Trạch Thiên ôm chặt Tần Thi, không để cô nói tiếp nữa: "Anh sẽ không, anh sẽ không cho em cơ hội rời khỏi anh"
"Tần Thi, Tần Thi."
"Anh rất vui, anh thật sự thật sự rất vui! Anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng thì em cũng đã chấp nhận anh!"
"Anh rất thích em."
Lục Trạch Thiên giống như thanh niên mới lớn, ôm Tần Thi không buông tay, không khỏi bắt đầu lảm nhảm, kể ra tình cảm của mình dành cho cô.
Tần Thi nghe xong, cô cũng cười ôm lấy anh: "Em biết, em cũng rất thích anh."
Không khí dân dần thăng hoa, khắp nơi tản ra hơi thở ái muội.
Lục Trạch Thiên chậm rãi nhích lại gân Tần Thi, thấy cô nhắm hai mắt lại, trong lòng lập tức vui vẻ, hôn lên đôi môi mà anh đã thương nhớ lâu nay. ...
Không khí đã như vậy, Tần Thi cũng thèm một mùa hè đầy thịt, vì thế cũng không chống cự, cứ để Lục Trạch Thiên hôn sâu hơn, sau đó bị ôm vào trong phòng cô.
Cảm giác vui sướng tột cùng!
Ngày hôm sau Tần Thi tỉnh dậy, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, cô xoa xoa chân với eo có chút mỏi, nhịn không được mà "chậc" một tiếng.
Đàn ông nhịn lâu thật không dễ chọc mà, tuy rằng sảng khoái nhưng vẫn là có chút không đỡ được.
Đang miên man suy nghĩ, cửa phòng bị đẩy ra, Lục Trạch Thiên đi vào bước tới bên cạnh Tần Thi, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.
"Bà xã, dậy ăn cơm nào."
Tần Thi giương mắt lên nhìn, chỉ thấy trong mắt anh chính là hình ảnh ngược của mình, còn có tình yêu đầy ắp như muốn tràn ra ngoài, khi mười ngón tay đan xen, cô nghĩ rằng cả cô và anh, cả nhà bọn họ, tương lai còn rất nhiều thời điểm hạnh phúc nữa, quãng thời gian từ đây về sau còn rất dài, một nhà bọn họ sẽ luôn yên bình và mãi hạnh phúc như vậy! (Toàn văn hoàn!)...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận