Giữa trưa xào một chút, dư lại buổi tối Tân Thi chuẩn bị làm thịt kho tàu, vừa lúc trong nhà có ấm sành, đến lúc đó có thể dùng cái này hầm.
Cố Thanh Hải nuốt thịt xuống không bao lâu, long phượng thai tay cầm tay vào phòng bếp, bắt đầu vây xem Tần Thi nấu cơm.
An An phát hiện Tần Thi cắt cục thịt to, nhịn không được nuốt nước miếng,'Tần Thi Tần Thị, hôm nay ăn thịt sao?"
"Đúng vậy, buổi tối ăn thịt kho tàu."
An An "Woa" một tiếng, nhắc mãi tại sao bây giờ không phải buổi tối, vì thế Tân Thi mở nắp chén lớn thủ sẵn, gắp cho long phượng thai một người một miếng thịt.
"Ăn ngon!"
"Ưm-'
Long phượng thai ôm mặt nhỏ, nheo lại đôi mắt, nhìn Tần Thi gắp lên một miếng thịt khác, đưa đến bên miệng Cố Thanh Hải.
Cố Thanh Hải hơi giật mình, Tần Thi có chút giảo hoạt chớp chớp mắt cười với nó.
Cố Thanh Hải ăn xong miếng thịt này, nhìn long phượng thai mắt trông mong, trong lòng không hiểu sao có chút chột dạ, lại có chút vui vẻ.
Mẹ Lục tới chăm sóc bọn nó, long phượng thai đúng là lúc còn nhỏ, cần người luôn nhìn vào, mọi người đều chú ý đứa nhỏ hơn.
Cố Thanh Hải còn chưa từng trải nghiệm qua cảm giác được thiên vị, lúc này chẳng qua là ăn nhiều hơn một miếng thịt, trong lòng nó đã nhịn không được vui vẻ.
Nó nhìn thoáng qua Tần Thi, nhịn không được lại nhìn một cái nữa, trong lòng bắt đầu dao động... Nếu cô có thể vẫn luôn đối xử tốt với bọn nó như vậy, thì nó thừa nhận cô người mẹ kế này!
Nhìn nhìn lại, lại qua một thời gian nhìn nữa.
Tâm mắt Cố Thanh Hải dừng lại trên người Tần Thi, nửa ngày không chuyển dời.
Giữa trưa rau xào thịt làm bọn nhỏ vô cùng chờ mong bữa tiệc lớn buổi tối, buổi chiều cũng không ra ngoài chơi, lưu tại trong nhà muốn giúp Tần Thi làm việc.
Đổi lại phụ huynh niên đại này, hoặc là là ngại phiền kéo chân sau, đuổi bọn nó ra khỏi phòng bếp, hoặc là không nỡ để bọn nó làm việc, hoặc là không màng bọn nó làm được chưa, cái gì cũng cho bọn nó làm.
Tần Thi cổ vũ bọn nó làm việc, nhưng phân công cho đều là việc nhỏ rửa rau gì đó, cho dù chúng không rửa sạch sẽ, làm hư rau, cũng không nói chúng, chỉ là để bọn nó rửa lại lần nữa hoặc là lần sau chú ý, khích lệ cổ vũ là chính.
Long phượng thai rất ăn cái cách này, càng khen càng hăng hái, càng khen càng làm nghiêm túc, hoàn toàn không có một chút ý tứ không nào.
Triệu thẩm giúp đỡ một tay thấy Tần Thi giáo dục phương pháp như vậy, trong lòng tấm tắc bảo lạ, cân nhắc mình về sau cũng dùng chiêu này giáo dục cháu trai.
Làm xong cơm không bao lâu, Lục Trạch Thiên và Trịnh Chính Uỷ cùng nhau trở về rồi, hai người rửa mặt xong vào phòng bếp, nhìn một bàn đồ ăn sắc hương vị đều đầy đủ, lập tức nhìn nhau cười.
"Hôm nay tôi còn có lộc ăn!" Trịnh Chính Uỷ cười ha ha.
Lục Trạch Thiên sau khi giới thiệu Tần Thi cho Trịnh Chính Uỷ biết, mọi người cũng không nói thêm lời gì khách sáo, trực tiếp ngồi xuống ăn cơm.
Thịt kho tàu béo mà không ngán, rau xào thịt đặm thơm mười phần, rau xào tươi mát giòn ngọt, cá hấp tươi ngon nhiều nước, rau trộn chua cay ngon miệng, cơm thịt khô mềm mại thơm nức...
Mỗi một món ăn đều ngon, bọn nhỏ ăn miệng bóng nhấy, người lớn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Ăn cơm xong, Tần Thi rót cho mọi người nước trà sơn tra (táo mèo) mình pha, chua chua ngọt ngọt còn mang theo mùi trà thơm ngát, kể cả Trịnh Chính Uỷ và Lục Trạch Thiên không thích trà hoa cũng uống một chén lớn.
Hôm nay có người ngoài, Tần Thi không để Lục Trạch Thiên rửa chén, nhưng chỉ là anh chủ động giúp Tần Thi thu dọn chén đũa, khiến cho Triệu thẩm khen không dứt miệng.
"Nhà thẩm ấy à thật sự là chai dầu đổ cũng không đỡ một chút, Trạch Thiên còn chủ động thu dọn giúp, thật là người so với người, tức chết người."
Triệu thẩm ở phòng bếp khen Lục Trạch Thiên, Trịnh Chính Uỷ cách vách cũng đang khen Tần Thi với Lục Trạch Thiên,"Cô vợ này cậu cưới rất tốt, tay nghề tốt, diện mạo tốt, đối với bọn nhỏ cũng tốt, về sau sống cho tốt."
"Bây giờ cậu cũng không có quá nhiều chuyện, có thời gian thì về nhà bồi vợ con, hiểu chưa?" Trịnh Chính Uỷ cũng không muốn lại nhìn Lục Trạch Thiên bởi vì bận rộn, không trở về nhà mà ly hôn.
Lục Trạch Thiên đương nhiên nghe hiểu được ý ngoài lời của Trịnh Chính Uỷ, anh gật đầu, nói: "Tôi hiểu rồi."
Nói đến cũng kỳ lạ, Lục Trạch Thiên trong khoảng thời gian này đột nhiên cảm thấy mình của trước kia không thích hợp, đầu óc giống như có tật, mỗi ngày ngâm mình ở bộ đội, cũng không biết bận rộn cái gì.
Rõ ràng có một số việc anh không cần tự tay làm lấy, nhưng anh vẫn ôm vào trong tay bận rộn, rất kỳ lạ.
Có đôi khi mơ thấy chuyện trước kia, tỉnh lại vô cùng giật mình, cứ cảm thấy những chuyện đó không phải là anh làm.
Ví dụ như nhận nuôi long phượng thai, giống như sỉ ngốc, cái gì cũng mặc kệ, lập tức nhận nuôi. Cũng không nói cho Mạc Linh một tiếng, thương lượng với cô ấy, giống như là bị cái gì thao tác.
Thẳng đến sau khi quen biết Tần Thi, Lục Trạch Thiên mới từ từ phát hiện mình trước kia không thích hợp, sau lại kết hôn với Tần Thi, thời điểm bắt đầu nghiêm túc sống, anh mới đột nhiên ý thức được mình lúc trước kỳ lạ, thực sự có chút quỷ dị.
Mấy ngày nay Lục Trạch Thiên cẩn thận nhớ lại, nhớ lại mình lúc trước là nghĩ như thế nào, lại phát hiện đầu óc mình giống như bị rút ra, không thể hiểu được làm quyết định như vậy.
Lục Trạch Thiên nhĩ trăm lần cũng không ra mất ngủ vài ngày, thật sự nghĩ không ra đáp án, chỉ có thể từ bỏ, sau đó lên tinh thần để sống nghiêm túc.
May mà hiện tại đầu óc anh là rõ ràng, sẽ không làm việc ngốc nữa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận