"Vợ mới cưới của Lục đoàn trưởng có chút ghê nha, nhanh như vậy bắt chẹt hắn, bữa bữa về nhà ăn cơm." "Hôm nay còn mua nhiều cơm như vậy, chậc chậc chậc!"
"Nữ nhân ở nông thôn này lợi hại thật!"
Mấy bà thím nhìn nhau liếc mắt một cái, ánh mắt ý vị thâm trường.
Lục Trạch Thiên về đến nhà, An An lập tức đi lên ôm lấy cẳng chân anhBa ba! Ba mua cơm gì vậy? Nhà ăn lớn hay là nhà ăn nhỏ?"
Lục Trạch Thiên nhíu mày,'Có cơm ăn đã không tồi, không được kén ăn."
Cũng là An An hỏi, đổi lại là bé trai, Lục Trạch Thiên sẽ phát hỏa.
An An thấy Lục Trạch Thiên nhíu mày cũng không sợ, trực tiếp treo người mình trên đùi anh, bắt đầu rầm rì: "Con chỉ là hỏi một chút, con không kén ăn!"
Lục Trạch Thiên thở dài, cúi người bế con bé lên, đi nhanh vào trong nhà,"Tần Thi đâu?"
An An ôm lấy cổ Lục Trạch Thiên, trả lời anh: "Đang dạy Bình Bình đọc sách."
"Sao con lại không đọc?” Lục Trạch Thiên nghiêng mặt nhìn nó.
An An dán mặt mình lên trên mặt Lục Trạch Thiên, không cho anh nhìn nó,'Con không muốn đọc."
Lục Trạch Thiên có chút bất đắc dĩ, An An gan lớn hiếu động không thích sách, Bình Bình thẹn thùng an tĩnh thích viết viết vẽ vẽ, hai đứa bé này tính cách nếu có thể trung hoà một chút thì tốt rồi.
"Vậy đại ca con đâu?”
"Đang viết bài tập hè."
"Sang năm con với Bình Bình cũng phải đi học."
An An lập tức phát ra tiếng kêu không tình nguyện, vùi đầu vào giữa cổ Lục Trạch Thiên giả bộ không nghe thấy.
Tần Thi thấy bọn họ như này, cười hỏi: "Các cậu nói cái gì đấy?"
Lục Trạch Thiên đặt An An xuống đất, nói: "Nói bọn nó sang năm cũng nên đi nhà trẻ."
Đôi mắt Bình Bình sáng lên, An An lại là chu cái miệng nhỏ lên,'Còn một năm nữa mà, ba ba sang năm rồi nói saul"
An An vươn tay nhón chân, muốn giúp Lục Trạch Thiên cất cơm/Ba ba con đói bụng, chúng †a nhanh ăn cơm đi!" Lục Trạch Thiên có chút bất đắc dĩ, Tần Thi lại cười ra tiếng.
Cô buông đồ trong tay ra, lên nhận lấy đồ ăn trong tay Lục Trạch Thiên, để anh đi rửa mặt.
An An thấy Lục Trạch Thiên không nói đề tài này nữa, lập tức nhẹ nhàng thở ra, chạy chậm đuổi theo Tần Thi, kêu muốn giúp đỡ.
Ăn cơm trưa xong, Tần Thi bắt đầu vẽ bản thiết kế phòng, trong khoảng thời gian này vẫn luôn bận rộn, hiện tại xem như rảnh rỗi, nắm chặt thời gian làm.
Cứ ngủ trong căn phòng nhỏ, vẫn là có chút bị đè nén, trong căn phòng nhỏ không có cửa sổ, lúc Tần Thi ngủ cảm thấy ngột ngạt.
Mở cửa ngủ, lại cảm thấy không tốt lắm, dù sao cô và Lục Trạch Thiên chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, anh không cẩn thận thấy gì đó của mình, rất xấu hổ.
Nhưng Tần Thi đối với thiết kế nội thất chỉ hiểu da lông, vẫn chưa hiểu rõ, hơn nữa chuyện muốn sửa bố cục lớn cũng không phải dễ dàng như vậy, cũng chỉ có thể từ từ làm.
Ngày từng ngày trôi qua, cách thời gian khai giảng càng ngày càng gần.
Cố Thanh Hải khai giảng học năm 4, nó mặc nguyên bộ quần áo mới Tần Thi làm, cùng giày mới mua ở Cung Tiêu Xã, lại cắt tóc, từ đầu đến chân đều rực rỡ hẳn lên.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này ăn ngon, cái gì cũng không cần nhọc lòng, trên mặt Cố Thanh Hải có thịt, nhìn đẹp trai ngời ngời.
Bình Bình và An An mắt thèm thuồng nhìn túi xách Cố Thanh Hải mang, nhìn xe tăng khâu trên vải vụn, quấn lấy Tân Thi cũng làm một chiếc cho tụi nó.
Tân Thi nói sang năm lúc tụi nó đi học, nhất định làm một chiếc cho tụi nó càng đẹp mắt.
Lời này vừa ra, nhưng khiến An An khó xử, nó muốn túi, nhưng không muốn đi học, mười phần rối rắm.
Tần Thi dứt khoát dẫn long phượng thai cùng đi đưa Cố Thanh Hải đi học, chờ Cố Thanh Hải đi vào, lại mang theo long phượng thai đến chỗ nhà trẻ, để tụi nó xem cầu trượt cùng các bạn nhỏ chơi đùa bên trong.
An An nhìn cầu trượt lớn lập tức dao động, không bao giờ chống cự đi học nữa, thậm chí còn muốn năm nay liền báo danh.
Tân Thi sau khi hỏi qua, phát hiện nhà trẻ này chỉ có lớp lá, mẫu giáo bé, mẫu giáo bé thu được trẻ tuổi nhỏ nhất cũng phải năm tuổi, long phượng thai còn phải chờ sang năm. An An cũng không vui, khiến Tần Thi có chút dở khóc dở cười.
Tần Thi cho tụi nó nhìn thoáng qua cầu trượt rồi đi, không dám dẫn tụi nó đi vào, sợ tụi nó thấy bạn nhỏ mới nhập học gào khóc, khiến cho lại sợ không thích đi nhà trẻ nữa, vậy xong đời.
Tần Thi là giáo viên âm nhạc, ngày đầu tiên khai giảng không liên quan tới cô, chỉ cần báo cáo một chút, quen thuộc văn phòng, nhận thời khoá biểu là được.
Buổi chiều lúc cô đến trường, đụng phải Chu Thiến, hai người hàn huyên một hồi, cảm giác rất hợp ý.
Chu Thiến cảm thấy rất hứng thú với váy dài của Tần Thi, sau khi biết được là tự mình làm, liên tục khen cô khéo tay, sau đó hẹn có thời gian cùng đến nhà ăn ăn cơm, lúc này mới tách ra.
Bạn mới đến Tần Thi tiếp tục đi bộ vào sơ trung (cấp 2), trên mặt ý cười không giảm, quả nhiên vẫn phải ra ngoài làm việc, mới có thể quen biết nhiều người hơn, có vòng giao tiếp của mình.
Mỗi ngày đều ở nhà, vẫn thực nhàm chán.
Tân Thi đến văn phòng báo cáo, quen biết các đồng nghiệp một chút, sau đó phát hiện các cô ấy đều ở chung khá tốt, trong lòng lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Giáo viên âm nhạc ngay cả sách âm nhạc đều không có, dạy cái gì hoàn toàn do giáo viên âm nhạc quyết định, Tân Thi vui vẻ nhẹ nhàng, nhận thời khoá biểu, xác nhận buổi chiều không có tiết học, thì chuẩn bị về nhà.
Mới ra cửa, gặp một giáo viên nam, Tần Thi cười nhạt chào hỏi hắn, đối phương lại lãnh đạm hơi hơi gật đầu, vòng qua cô vào văn phòng.
Tươi cười trên mặt Tần Thi cứng đờ, nghĩ thâm đây là tình huống gì thế? Kiêu ngạo như vậy sao?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận