Cô cầm cánh gà bắt đầu cũng không quan tâm đến hình ảnh của mình trước mặt Diệp Cảnh Trì có đủ thanh lịch hay không.
Diệp Cảnh cứ ngồi bên cạnh nhìn cô, trong mắt mang theo chút ý cười.
Đợi đến khi Nguyễn Linh cuối cùng cũng ăn xong, Diệp Cảnh Trì giúp cô cất đĩa thức ăn vào vị trí quy định, sau đó lau bàn.
Rồi mới từ từ lấy sách và ghi chú ra, hỏi Nguyễn Linh có chỗ nào không hiểu.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Diệp Cảnh Trì đặt cuốn sách nằm ngang ở giữa bàn, để hai người đều có thể nhìn thấy.
Nhưng nhìn như vậy, chung quy vẫn hơi bất tiện.
Nguyễn Linh nghe Diệp Cảnh Trì giảng được nửa chừng, liền cảm thấy cổ không thoải
Cô nói một tiếng "Đợi chút", rồi đứng dậy.
Sau đó dưới ánh mắt hơi ngạc nhiên của Diệp Cảnh Trì, cô đi đến chỗ ngồi bên cạnh
Sau khi ngồi xuống, Nguyễn Linh tì cằm lên tay, nhìn Diệp Cảnh Trì: "Được rồi, tiếp tục đi."
Diệp Cảnh Trì không nói gì.
Nguyễn Linh chớp chớp mắt, thấy yết hầu của Diệp Cảnh Trì hơi nhấp
Cô hỏi: "Không tiếp tục nữa à?"
Diệp Cảnh Trì: "Tiếp tục."
Diệp Cảnh Trì cúi đầu nhìn vào ví dụ trong sách, nhưng mãi vẫn không lên tiếng.
Sau vài giây, Nguyễn Linh lên tiếng nhắc nhở: "Nên nói tới phương pháp giải thứ hai của ví dụ một rồi."
Diệp Cảnh Trì mớᎥ "Ừ" một tiếng, quay lại trạng thái tập trung.
...
Sau khi giải đáp xong tất cả các câu hỏi của Nguyễn Linh, đã là chín giờ ba mươi phút tối.
Cửa hàng nằm ngay gần cổng trường, hai người cùng nhau đi bộ về trường.
Đưa con gái đến dưới lầu ký túc xá có chút mập mờ, vì vậy ngoài lần mưa đó, Diệp Cảnh Trì từng làm vậy nữa.
Đã đến lúc tạm biệt.
Nhưng lần này, Diệp Cảnh Trì nhìn gò má Nguyễn Linh, đột nhiên có một cảm giác thôi thúc.
Anh không nhịn được mà hỏi: có muốn đi dạo thêm không?"
Nguyễn Linh ngạc nhiên nhìn Diệp Cảnh Trì một cái.
Diệp Cảnh Trì ho nhẹ một tiếng: "Còn một lúc nữa là đến giờ đóng cổng ký túc xá, có thể đi dạo thêm một lúc."
Nguyễn Linh chậm rãi chớp mắt một cái, cười rộ lên: "Được."
Hai người cứ như chậm rãi đi trên con đường trong khuôn viên trường.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Diệp Cảnh dừng lại rồi nói: "Nguyễn Linh."
Nguyễn Linh cũng dừng lại: "Ừm?"
Diệp Cảnh Trì: "Tôi có chuyện muốn nói với em."
Nguyễn Linh nhìn anh.
Người đàn ông dường như có chút căng thẳng, sau một lúc lâu mớᎥ chậm rãi mở "Kế hoạch ban đầu của tôi là sau khi tốt nghiệp năm thứ tư sẽ đi du học."
Sắc mặt của Nguyễn Linh hơi thay đổi.
Diệp Cảnh Trì cất giọng nói nhẹ nhàng: "Tuy nhiên... Gần đây có một giáo sư liên hệ với nói rằng có một suất học tuyển thẳng, hy vọng tôi có thể đi."
Nguyễn Linh nhướng mày.
Diệp Cảnh Trì: "Sau khi tôi và giáo sư đó nói chuyện rất lâu, đã quyết định thay đổi kế hoạch. Sau khi tốt nghiệp, có lẽ tôi sẽ chọn ở lại trường để học tiến sĩ."
Nói xong những lời này, Diệp Cảnh Trì chăm chú nhìn vào mắt Nguyễn Linh, dường như đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Nguyễn Linh suy nghĩ vài giây, sau đó mỉm cười: “Diệp Cảnh Trì.”
Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng mím môi.
Nguyễn Linh hỏi: “Tại sao đột nhiên lại nói với em điều này?”
Diệp Cảnh Trì: “Tôi…”
Nguyễn Linh cong khóe mắt: “Em có thể hiểu, đây là lời tỏ tình với em không?”
Diệp Cảnh Trì sững sờ.
Một lúc sau, anh gật đầu nghiêm túc.
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì có chút khàn khàn, nhưng lời nói lại rất rõ ràng: “Nguyễn Linh, anh rất thích em.”
“Em có muốn ở bên anh không?”
……
Khi trở về ký túc xá, toàn thân Diệp Cảnh Trì tràn đầy cảm xúc vui sướng.
Thậm chí cả bạn cùng phòng cũng nhậ̵n ra điều đó, hỏi anh có chuyện gì xảy ra.
Diệp Cảnh Trì mỉm cười, không nói gì.
Một ngườι bạn cùng phòng khác nói: “Ôi, chắc chắn lại có chuyện tốt xảy ra rồi! Là luận văn được chọn hay lại được phần thưởng gì đó?”
Diệp Cảnh Trì không trả lời.
Người bạn cùng phòng đã quen với tính cách ít nói của Diệp Cảnh Trì, thấy vậy chỉ chỉ vào bàn: "Này, có người nhờ bảo vệ đưa cho cậu một lá thư, nhớ xem nhé."
Lúc này Diệp Cảnh Trì mới hơi đè nén lại tâm trạng kích động, cầm lấy bức thư trên bàn để xem.
Khi nhìn thấy nét chữ, Diệp Cảnh Trì khẽ nhíu mày.
Chữ viết này... có hơi giống với chữ của anh.
Một số cách viết, là thói quen mà Diệp Cảnh Trì đã hình thành nhiều năm qua.
Chẳng qua không có sắc bén như chữ viết của anh, mà có phần non nớt và mềm mại hơn.
Tại sao thói quen viết chữ của người này, lại có sự tương đồng rõ ràng với anh đến vậy?
Diệp Cảnh Trì đè nén sự khó hiểu trong lòng xuống.
Anh lẩm bẩm đọc nội dung bên trên——
Diệp Cảnh Trì:
Món đồ uống yêu thích của cô ấy là nước cam, nhưng gần đây cũng thích uống trà chanh.
Trái cây yêu thích là dứa, sau đó là dưa hấu, dưa lưới và cam không có xơ.
Không thích ăn dâu tây lắm, nhưng bánh ngọt thì lại thích vị dâu tây.
Ghét chè đậu đỏ.
Không thể không ăn cay, thích lẩu và thịt nướng, cũng không từ chối những nhà hàng ngon khác.
Món mặn yêu thích nhất là sườn cơm nếp và thịt bò xào ớt, món rau là canh cải thảo.
À, cô ấy còn thích ăn những món ăn Pháp đắt đỏ, vì vậy phải kiếm nhiều tiền hơn nữa để có thể thường xuyên đưa cô ấy đi ăn nhé.
Hãy nhớ chăm sóc cô ấy, nếu không con sẽ hối hận vì đã mai mối hai người với nhau đấy.
Sáng sớm ngày thứ hai trời rất đẹp, nắng vàng ươm.
Sau khi Nguyễn Linh rửa mặt đã chải tóc đuôi ngựa, lại cài một chiếc nơ đỏ ở sau gáy.
Khi đi qua cửa phòng ký túc xá, dì lý ký túc xá mỉm cười rất hiền hậu: "Linh Linh, hôm nay sao lại xinh đẹp thế này?"
Nguyễn Linh mỉm cười vui vẻ đáp lại: ơn dì, hôm nay dì cũng rất xinh đẹp!"
Dì cười ha ha không ngừng nghỉ: "Ngoài kia có một cậu trai đẹp đɑng đợi cháu đấy, hình như là mang đồ ăn sáng tới cho cháu."
Nguyễn Linh đáp lại dì quản lý ký túc xá bằng một nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn dì ạ, đó là bạn trai của cháu!"
Nhìn thấy bóng lưng Nguyễn Linh bước đi đầy nhanh nhẹn, dì quản lý ký túc xá cười khẽ lắc đầu: "Tình yêu của tuổi trẻ, thật tốt biết bao!"
Diệp Cảnh Trì đứng trước cửa ký túc xá nữ, trong tay xách một túi bánh bao nóng hổi.
Dáng người anh anh thon dài cao ngất, dưới ánh mặt trời của sớm chiếu xuống, càng lộ ra ngũ quan tuyệt đẹp của anh.
Người đàn ông giống như tự mang theo hào quang, khiến vô số bạn học đi qua ký túc xá, đều vô tình hay cố ý mà hướng ánh mắt tò mò tới.
Là ai, mà có thể nhẫn tâm để Diệp Cảnh Trì chờ đợi lâu như vậy?
Mãi đến khi Nguyễn Linh xuất hiện, mọi người mới bừng tỉnh.
Thì ra, ngườι Diệp Cảnh Trì chờ là cô.
Nguyễn Linh đi trước mặt Diệp Cảnh Trì, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh tới rồi sao?”
Gương mặt của Diệp Cảnh Trì đầy dịu dàng: có mang theo bánh bao mà em thích không.”
Nguyễn Linh lộ ra một nụ cười thật rạng rỡ, nhận lấy túi: "Cảm ơn đàn anh Diệp.”
Diệp Cảnh Trì: "Anh đưa em đến phòng học.”
Nguyễn Linh: "Đàn anh Diệp là người bận rộn, mà không cần đi học sao?”
Diệp Cảnh Trì: "Sáng nay vừa vặn không có tiết.”
Nguyễn Linh nhướng mày: "Vậy đàn anh Diệp muốn đi học cùng em sao?”
Ánh mắt của Diệp Cảnh Trì hiện lên ý cười: "Nếu như em muốn, cũng có thể."
Nguyễn Linh chớp mắt: "Thôi bỏ đi, lớp học của bọn em đối với anh mà nói quá đơn giản. Để anh nghe lần nữa, nếu như nhàm chán đến mức ngủ gật, không phải sẽ tổn hại danh tiếng cả đời của đàn anh Diệp sao?"
Diệp Cảnh Trì cười: "Ở cùng với em sẽ không nhàm chán."
Nguyễn Linh nhịn không được cười: "Nói xạo quá."
Hai người vừa nói vừa cười, cùng nhau hướng về phía giảng đường.
Nguyễn Linh ôm lấy bánh bao nóng hổi cắn một miếng, thỏa mãn mà nhắm mắt lại.
Cô vô thức mở miệng: "Một lát nữa chúng ta cùng nhau xuất hiện ở lớp học, có người nhất định sẽ rất vui vẻ ——"
Nói đến giữa chừng, Nguyễn Linh đột nhiên dừng lại.
Cô muốn nói người đó là ai...... Nhưng là ai thế nhỉ?
Rõ ràng lời đã ở bên miệng, nh̵ưng lại không thể nhớ ra.
Nguyễn Linh dừng lại quá lâu, Diệp Cảnh Trì nhìn sang.
Diệp Cảnh Trì cũng có chút cảm giác, mình dường như đã quên thứ gì đó.
Chỉ là trí nhớ của anh luôn rất tốt, vì vậy chỉ hơi nghi ngờ một chút, liền coi như là ảo giác.
Cảnh Trì ôn hòa nói: "Đang nghĩ gì vậy"
Nguyễn Linh mỉm cười, lắc đầu: "Không có gì, đi thôi!"
-----
Hôm nay là ngày đưa Diệp Hủ đi báo danh học S.
Đại học S cách biệt thự không xa, đi xe chưa đầy nửa tiếng là tới.
Nhưng Nguyễn Linh vẫn rất tích cực, nói là phải đích thân đưa Diệp Hủ đi học, vì cái gọi là thức.
Đăng ký báo danh là vào ngày chủ nhật, Diệp Cảnh Trì cũng không phải đi làm.
Miệng thì Nguyễn Linh nói không muốn để Diệp Cảnh đi, ảnh hưởng đến vận đào hoa, được các đàn em đẹp trai tiếp cận của cô.
Nhưng chỉ cần Diệp Cảnh Trì muốn cùng đưa Diệp Hủ đi, Nguyễn Linh đương nhiên cũng không thể từ chối.
Cô biết, Diệp Hủ chắc chắn cũng muốn bố mình cùng đưa cậu đi học.
Trước đây khi học cấp ba, Diệp Cảnh Trì chưa từng đưa Diệp Hủ đến trường trong ngày khai giảng, lần này cũng coi như bù đắp tiếc nuối.
Chỉ là——
Trên xe đi học, Nguyễn Linh luôn cảm thấy hôm nay Diệp Hủ có chút kỳ lạ.
Trước tiên Diệp Hủ nhìn cô một lúc lâu, đợi cô tò mò hỏi "Sao thế?", lại cúi đầu̸ không nói gì.
Cứ như đang suy nghĩ điều gì đó, lại giống như chìm vào một loại hồi ức nào đó.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì qua gương chiếu hậu, người đàn ông nhẹ nhàng lắc đầu.
Có vẻ như ngay cả Diệp Cảnh Trì rất nhạy bén cũng không biết Diệp Hủ bị làm sao.
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, lấy một chiếc bánh quy từ túi ra đưa cho Diệp Hủ ở bên cạnh: "Sinh viên, đang nghĩ gì vậy?"
Diệp Hủ bừng tỉnh, ngơ ngác bị Nguyễn Linh nhét một chiếc bánh quy vào miệng.
Đợi Diệp Hủ ăn xong, Nguyễn Linh cười hỏi: "Sinh viên của chúng ta có tâm sự gì không? Sao trên đường không nói gì cả?"
Ánh mắt của Diệp Hủ lóe lên.
Cậu chậm rãi mở miệng: "Con có thể hỏi mẹ một câu không?"
Nguyễn Linh nhướng mày: "Tất nhiên rồi."
Diệp Hủ: "Nếu ... ý con là nếu ... không có con, hai người sẽ có thêm một đứa con khác không?"
Ánh mắt của Nguyễn Linh hơi lay động.
Diệp Hủ đột nhiên có chút căng thẳng.
Cho đến khi Nguyễn Linh mỉm cười, đôi mắt cong cong như trăng non: "Con vừa rồi cứ ngẩn ngơ, không phải là đang lo lắng về chuyện này đấy chứ?"
Gương mặt của Diệp Hủ hơi nóng lên: "Không, chỉ là đột nhiên nhớ đến thôi."
Nguyễn Linh mỉm cười nói: "Vậy thì mẹ sẽ trả lời con một cách nghiêm túc nhé, nếu không có con thì ——"
Cô và Diệp Cảnh Trì nhìn nhau trong gương, nói ra điều mà hai người đã đồng ý từ lâu: "Vậy thì mẹ sẽ mãi mãi sống thế giới hai người với bố con. Phải không, chồng à"
Diệp Cảnh Trì khẽ cong môi, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: "Ừm."
Diệp Cảnh Trì dừng một chút, lại nói: "Bây giờ cũng có thể sống thế giới hai người. Đợi Tiểu Hủ đi học rồi, chúng ta sẽ cùng nhau đi đến trang viên của em."
Nguyễn Linh mỉm cười, nhìn Diệp Hủ gật đầu: "Đúng, đúng là như vậy."
Diệp Hủ vẫn còn hơi ngơ ngác.
Nguyễn Linh mỉm cười đưa cho Diệp Hủ một miếng bánh quy: "Còn gì muốn hỏi nữa không? Thừa dịp bây giờ con chưa đi học, hỏi hết đi."
Diệp Hủ: "Không có gì nữa."
Nhưng sau một lúc, Diệp Hủ đột nhiên lại lên tiếng: "Lúc trước bố có nói, nếu như gặp mẹ ở thời trẻ thì nhất định sẽ chủ động theo đuổi mẹ."
Nguyễn Linh không biết tại sao Diệp Hủ lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, nghe vậy hơi do dự một giây: "Có vẻ là... đúng vậy."
Diệp Hủ: "Bố nói dối mẹ đấy."
Nguyễn Linh chau mày: "Hửm?"
Diệp Hủ nhếch khóe môi lên: "Nếu không có con, hai người chắc chắn sẽ không dễ dàng đến với nhau đâu."
Nguyễn Linh chớp mắt một cái, sau đó bật cười.
Diệp Hủ không phải là người thích thể hiện, rất ít khi tự khen mình.
Nhưng lần này, thật sự rất đáng yêu.
Nguyễn Linh mỉm cười gật đầu, tỏ ý đồng tình: “Mẹ cũng thấy vậy. Trôn bố con hồi trẻ lạnh lùng thế kia, mẹ không tin là bố sẽ theo đuổi mẹ.”
Diệp Cảnh Trì cầm lái nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, giọng điệu dịu dàng, lại có chút bất đắc dĩ: “Hai người lại đɑng nói xấu anh à.”
Nguyễn Linh nghiêm túc: “Em là nói sự thật thôi.”
Diệp Cảnh Trì bất lực lắc đầu.
Giọng nói của người đàn ông dịu dàng mà kiên định: “Anh tin rằng, bất kể lúc nào hay gặp nhau ở đâu, chúng ta cuối cùng cũng sẽ ở bên nhau, cùng nhau sống hết phần đời còn lại.”
Như bây giờ vậy.
[HOÀN]
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận