Nguyễn Linh hiểu anh là đang ra vẻ.
Nhưng dù sao cũng đã giúp cô vượt qua cấp độ này, Nguyễn Linh cũng chân thành vỗ tay cho Diệp Cảnh Trì: "Xuất sắc lắm, Diệp tổng."
Lần này cô đã nhịn được, không nói ra mấy chữ "Bảo đao vẫn sáng" ở phía sau.
Khóe môi Diệp Cảnh Trì khẽ nhếch lên một chút, rồi nhanh chóng trở lại bình tĩnh.
"Tối nay tôi còn có cuộc họp trực tuyến, tôi về phòng trước đây." Diệp Cảnh Trì nói: “Hai người cứ tiếp tục chơi
Nói xong anh quay người đi lên lầu.
Nguyễn Linh âm thầm lưỡi, sau đó nghe thấy Diệp Hủ ở bên cạnh lẩm bẩm.
"Lẽ ra lần thứ hai con cũng có thể vượt qua Giọng nói của thiếu niên nghe có chút bất mãn.
Nguyễn Linh: "..."
Đây chính là tính hiếu thắng của đàn ông sao?
Nguyễn Linh: "Ừ, mẹ có thể làm chứng, đều tại bố con!"
cầu thang, bóng lưng người đàn ông dường như cứng đờ.
Trong hai ngày tiếp theo, Nguyễn Linh vẫn bận rộn đăng bài quảng cáo trên các nền tảng mạng xã hội lớn.
Buổi chụp ảnh của khách hàng đầu tiên của studio được hẹn vào thứ ba lúc 1h30 chiều.
Nguyễn Linh đã nhờ tài xế đưa mình studio vào buổi sáng để thông gió, chuẩn bị trước.
Sau bữa trưa, Kiều Nguyệt và Tô Quân Nhược cũng đến, đến cùng Tô Quân Nhược còn có Trần Tùng Dương.
"Cô đưngf lo!" Trần Tùng Dương vừa vào cửa đã nói lớn tiếng: “Cháu và Quân Nhược ăn trưa cùng nhau, tiện đường đưa cô ấy đến đây, lát nữa cháu sẽ về ngay! Đảm bảo sẽ không dọa khách của cô chạy mất!"
Thấy cậu ấy tỏ vẻ chắc chắn như vậy, Nguyễn Linh cũng mặc kệ.
Hai cô gái đã ủi quần áo khách hàng thay bằng bàn là hơi, lại khăn lau sạch bụi bẩn nhỏ trên phông
Trần Tùng Dương thì sắp xếp thiết bị, đưa giẻ lau gì đó, tất nhiên hầu hết thời gian là đảm nhiệm việc tạo không khí vui vẻ.
Khoảng 1h chiều, Trần Tùng Dương chủ động nói muốn về nhà.
"Lần sau nếu cần giúp đỡ gì, cô cứ gọi cháu nhé!" Trần Tùng Dương đeo ba lô ra ngoài, trước khi rời đi còn không quên hô lên một câu.
Nguyễn Linh vẫy tay, tỏ ý biết rồi.
Chưa đầy hai phút sau, cửa lại bị gõ.
Tô Quân Nhược ở cửa hơn, thấy vậy chủ động đi mở cửa, vừa đi vừa thở dài: là Trần Tùng Dương đồ gì rồi, lần nào cũng lơ đãng, thật không biết cậu ấy bị sao nữa——"
Nói đến giữa chừng, cô ấy dừng lại.
Nguyễn Linh đang sắp xếp đồ nghề trong tay, nghe thấy cô ấy không nói nữa, cũng ngẩng đầu nhìn.
Một người phụ nữ trông khoảng hai mươi mấy tuổi đứng ở cửa, với dáng vẻ bất thiện.
Nguyễn Linh hơi nhướng lông mày lên.
"Tỉnh dậy đi, hệ thống." Nguyễn Linh nói: “Đến lúc cậu xuất hiện để giới thiệu nhân vật mớᎥ rồi."
Mặc dù đã hơn mười năm trôi qua, nhưng Nguyễn Huỳnh vẫn nhớ rõ cảnh tượng lúc mình mười tuổi, được Nguyễn Minh Vĩ dẫn đến nhà họ Trịnh lần đầu tiên.
Lúc đó, Trịnh Hiểu Nguyệt nhìn cô ta với vẻ mặt kinh ngạc, rồi lại đánh giá từ đầu đến chân, môi run rẩy hỏi Nguyễn Minh Vĩ để xác nhận thân phận của cô ta.
Nguyễn Huỳnh nhớ rõ ánh mắt của Trịnh Hiểu Nguyệt, cũng nhớ cô gái cùng tuổi với mình đang trốn sau lưng Trịnh Hiểu Nguyệt.
Trong suốt mười mấy năm qua, mỗi lần Nguyễn Huỳnh nhớ lại cảnh tượng năm đó, cô ta sẽ lại cảm thấy hương vị chiến thắng.
Mẹ cô ta đã chiến thắng Trịnh Hiểu Nguyệt và cô ta cũng luôn cho rằng mình thắng Nguyễn Linh…
Cho đến khi Nguyễn Linh kết hôn với Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Huỳnh đã sớm muốn gặp Nguyễn Linh một lần, nhưng Nguyễn Minh Vĩ luôn không đồng ý.
Đặc biệt là sau hôm đó, Nguyễn Hạo Sâm bị Nguyễn Linh làm cho mất mặt, Nguyễn Minh Vĩ lại càng kiên quyết hơn nữa không cho cô ta đến gần nhà họ Diệp.
Nguyễn Huỳnh không cam tâm, nhưng cũng không dám trái lời Nguyễn Minh Vĩ.
Nhưng mấy ngày gần đây, Nguyễn Hạo Sâm gửi cho cô ta một tấm ảnh chụp màn hình vòng bạn bè.
Nguyễn Hạo Sâm nói: "Cái này bạn em gửi cho em đó, chị xem đi, xem xem gần đây chị gái chúng ta đang làm gì. Lần trước em bị chị ta lừa, còn tưởng Diệp Cảnh Trì thật sự yêu chiều chị ta đến nhường nào.”
"Nếu Diệp Cảnh Trì thật sự quan tâm chị ta, sao lại có thể để chị ta làm loại công việc chẳng ra hồn thế này? Còn phải tự mình đăng bài lên vòng bạn bè để câu khách?"
Nguyễn Huỳnh bị thuyết phục, đồng thời cũng bắt đầu tò mò muốn đi một chuyến.
Cho nên, cô ta đã trang điểm kỹ càng, xuất hiện ở cửa studio của Nguyễn Linh.
[Đây là em gái cùng cha khác mẹ của cô, Nguyễn Huỳnh. Chỉ hơn cô chưa đầy một tuổi, năm đó chính là Nguyễn Minh Vĩ dẫn cô ta đến nhà họ Trịnh, khiến mẹ cô quyết định ly hôn.]
Nghe xong lời giới thiệu của hệ thống, Nguyễn Linh lại nguyền rủa Nguyễn Minh Vĩ ở trong lòng, tên khốn nạn này.
Nguyễn Huỳnh và cô chỉ cách nhau một tuổi, chứng tỏ Nguyễn Minh Vĩ đã ngoại tình với tiểu tam ngay khi mẹ cô đang mang thai.
Chẳng trách mẹ cô không cam chịu nhục nhã, dù phải sống trong cảnh bần hàn, cũng quyết định ly hôn.
Nguyễn Huỳnh nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng dừng ánh mắt lại trên Nguyễn Linh: "Chị, lâu rồi không gặp. Không chị đã lấy chồng nhà giàu rồi sao? Sao còn ra ngoài làm việc vất vả thế này, có mệt không?"
Nghe vậy, Nguyễn Linh quay sang nhìn Kiều Nguyệt và Tô Quân Nhược: "Cô nhớ ra, phòng trên lầu còn cần dọn dẹp, hai đứa đi trước đi."
Hai cô gái nhìn nhau một cái, đều hiểu ý Nguyễn Linh, nhanh chóng lên lầu.
Nguyễn Linh mớᎥ quay lại, lạnh lùng nói: "Sao, tôi có công việc, cô ghen tị à?"
Nguyễn Huỳnh: "..."
Một lúc sau, cô ta mới phản ứng lại, tức giận nhìn chằm chằm: "Ai ghen tị với chị chứ?"
"Ồ." Nguyễn Linh khẽ nói: “Cô nói không ghen thì không ghen đi. Nếu không việc gì thì chó ngoan không cản đường, cô cũng đừng đứng chắn cửa nữa."
Nguyễn Huỳnh trừng mắt: "Chị nói ai là chó?"
Nguyễn Linh: "..."
Chỉ trong hai câu nói, sức chiến đấu của ngườι phụ nữ trước mặt đã lộ rõ.
Nếu như có thể đánh giá cấp độ cãi nhau thì loại người như Nguyễn Huỳnh, mỗi câu đều bị dẫn dắt, chắc chắn thuộc hạng thấp nhất.
Nếu là bình thường, Nguyễn Linh có thể sẽ còn hứng thú trêu chọc cô ta, dù sao cô cũng đã lâu rồi không cãi nhau với ai.
Nhưng nửa tiếng sau, cô còn có khách đến chụp ảnh.
Vì vậy, Nguyễn Linh dứt khoát đóng cửa lại: "Tôi nói người cản đường là chó đấy."
Trong tích tắc, Nguyễn Huỳnh đột nhiên dùng tay chặn cửa lại.
Kết quả, tay cô ta bị kẹp lại, đau đớn vô cùng.
Nguyễn Huỳnh lập tức tuôn trào nước mắt.
Có lẽ không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Nguyễn Linh, Nguyễn Huỳnh cố gắng nuốt nước mắt vào, sau đó phản bác với giọng nghẹn ngào: "Chị mớᎥ là chó đấy!"
Nguyễn Linh: "..."
"Tôi sẽ không trả tiền thuốc men cho cô đâu." Nguyễn Linh nhìn vào tay Nguyễn Huỳnh: “Nếu cô còn không đi thì tôi sẽ báo cảnh sát."
Thái độ của Nguyễn Huỳnh hơi hoảng hốt, giống như bị dọa sợ.
Nhưng nghĩ đến mục đích đặc biệt đến đây hôm nay, Nguyễn Huỳnh lại lấy lại tinh thần.
"Tôi không đi!" Nguyễn Huỳnh ngẩng cao đầu.
"Được." Nguyễn Linh vẫy tay: “Vậy cô lùi lại một chút."
Nguyễn Huỳnh theo bản năng lùi lại nửa bước, sau đó sững sờ: "Vì sao?"
Tiếp theo, cửa trước mặt cô ta bị đóng sập lại một cái “Rầm”.
……
Cùng với cảm giác uất ức, cơn đau ở tay Nguyễn Huỳnh lại ập đến, cô ta cắn chặt môi, nước mắt sắp không kìm được nữa.
Mới bước xuống vài bậc cầu thang, cô ta lại nhìn thấy một chàng trai cao khoảng một mét tám mươi, đang nhìn cô với vẻ mặt nghiêm nghị: "Cô đừng có nghĩ đến việc bắt nạt cô Nguyễn! Tôi nói cho cô biết, tôi đã gọi người rồi!"
Nguyễn Huỳnh hoảng sợ.
Vóc dáng Trần Tùng Dương cao lớn, lại cố ý bày ra biểu tình hung thần ác sát, làm cho Nguyễn theo bản năng muốn co cẳng bỏ chạy.
Nhưng rất nhanh, Nguyễn Huỳnh lại khôi phục lý trí.
Nơi này là khu căn hộ chính quy, góc hành lang chính là camera.
Hơn nữa cô ta cũng không thù không oán với đối phương, nên chắc chắn sẽ không làm gì mình.
Nguyễn Huỳnh bình phục lại, cân nhắc quan hệ giữa thiếu niên "cô Nguyễn" trong miệng cậu ấy nói.
Tiếp theo cô ta nặn ra một nụ cười tự cho là thân thiết lại dịu dàng: "Chào em, đừng hiểu lầm, chị không có ác ý.”
Tướng mạo Nguyễn Huỳnh có thể xem là một tiểu mỹ nữ, nếu ở trong tình cảm bình thường thì nụ cười này có lẽ có vài phần tác dụng.
Nhưng tay cô ta vừa bị kẹp, cơn đau kia còn chưa hồi phục lại, lúc này tuy rằng miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng biểu cảm vẫn vặn vẹo như cũ.
Nhìn thấy người phụ nữ nhe răng nhếch miệng, khóe miệng vừa co giật vừa cong lên, Trần Tùng Dương vô thức cách xa cô ta một chút.
Trong đầu cậu ấy toàn là: Rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm gì?
Nguyễn Huỳnh: "..." Động tác lùi lại nửa bước của cậu ấy là nghiêm túc sao?
“Ha ha." Nguyễn Huỳnh lại cố gắng khóe miệng “Anh chàng đẹp trai, chị thật sự không có ác ý. Chị là em gái của cô Nguyễn mà em nói, không phải người xấu.”
Lông mày Trần Tùng Dương càng nhíu chặt hơn: Anh chàng đẹp trai là sao nữa đây, sao người phụ nữ này sến súa thế?
Nguyễn Huỳnh kiên trì nói: "Thật đấy, chị cũng họ Nguyễn, tên là Nguyễn Huỳnh. Nếu em không tin, chị sẽ tìm giấy tờ trong album cho em xem?”
Trần Tùng Dương nghi ngờ nhìn thoáng qua Nguyễn Huỳnh.
Tuy rằng chưa từng nghe nói qua mẹ kế của Diệp Hủ còn có em gái, nhưng đối phương đã nói như vậy, như cũng không phải gạt người.
Cẩn thận nhìn lại, người này tuy nhìn qua không giống mẹ của Diệp Hủ, nhưng đường nét dường như có chút bóng dáng giống nhau.
Suy nghĩ một lúc, Trần Tùng Dương hỏi: “Vậy cô đến tìm cô làm gì?”
Nguyễn Huỳnh mỉm cười giả tạo: “Cũng không có gì, chỉ là hai chị em tâm sự thôi.”
Trần Tùng Dương: “……” Có quỷ mớᎥ tin cô.
Cậu ấy vừa xuống lầu, đúng lúc ở cửa gặp Nguyễn Huỳnh, thấy sắc mặt đối phương kỳ lạ, liền cảm thấy không ổn.
Thế là lại quay lại, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh Nguyễn Linh đuổi cô ta ra khỏi cửa.
Nguyễn Huỳnh thấy Trần Tùng Dương không nói gì, tưởng thái độ của cậu ấy đã dịu lại, bèn tiếp tục: “À đúng rồi, anh chàng đẹp trai, em có phải là Diệp Hủ không? Chị nghe người ta nói em là một đứa trẻ ngoan ngoãn giỏi giang lắm.”
Trong lòng Trần Tùng Dương lập tức vang lên báo độn̴g.
Dựa theo những tin đồn mà cậu ấy thường nghe, cùng những bộ phim truyền hình mà cậu ấy đã xem, suy đoán được rằng người phụ nữ này dò hỏi cậu ấy có phải là Diệp Hủ hay không, chắc chắn là không có ý tốt!
Cậu ấy luôn sẵn sàng xả thân vì anh em, lúc này đương nhiên phải giúp Diệp Hủ xem đối phương muốn làm gì.
Vì vậy, Trần Tùng Dương thu lại ý định phủ nhận, mặt sưng lên hỏi: “Làm sao?”
Mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên, cô ta quả nhiên không đoán sai!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận