Trường trung học Tú Lệ.
Mặc dù đang kỳ nghỉ hè, nhưng hàng ngày vẫn có nhân viên phụ trách bảo vệ, định kỳ mở cửa cho toàn thể cán bộ, học sinh.
Chỉ cần có thẻ học sinh hoặc thẻ công tác của nhân viên thì có thể vào trường vào thời gian nghỉ hè.
Trần Tùng Dương hẹn gặp bạn chiều nay ở sân bóng rổ của trường để chơi bóng, dù vì sự cố bất ngờ mà bị trì hoãn một lúc, nhưng may mắn là vẫn đến kịp.
Mấy cậu trai chơi bóng rổ một cách hào hứng suốt hơn hai tiếng đồng hồ, ai cũng ướt đẫm mồ hôi, mệt đến ngồi bên sân uống nước.
"Này, các cậu nhìn kìa——" Một cậu trai uống nửa chai nước khoáng, đột nhiên lên tiếng: “Cô gái kia, có phải nãy giờ cứ nhìn chúng ta không?"
Lứa tuổi này của các cậu trai, đa phần chỉ cần nghe thấy người khác giới là đã rất hào hứng.
Lời nói này vừa thốt ra, những người bạn nam khác cũng lập tức quay sang nhìn.
“Cậu nói cái cô mặc áo trắng đó hả? Chắc là đúng rồi!”
“Nhìn không giống học sinh trường mình nhỉ? mấy người, ai lén lút yêu đương rồi? Bật mí cho tôi đi!”
Hôm nay Trần Tùng Dương chơi bóng rổ rất chăm chỉ, cũng là người mệt nhất. Cậu ấy lại uống một ngụm nước lớn, rồi mớᎥ chậm rãi nhìn về phía mà những người bạn khác đang nói.
Nhìn thấy, cậu ấy lập tức phun hết nước khoáng trong miệng ra ngoài.
“Khụ, khụ, khụ khụ——” Trần Tùng Dương ho không ngừng.
Người bị nước bắn trúng giật mình né tránh, sau đó trên mặt lại lộ ra vẻ tò mò: “Này, Tùng ca, phản ứng của cậu không bình thường đấy. Chẳng lẽ đó là bạn gái của cậu?”
Một người khác cũng hùa theo: “Ừ ừ, đó là bạn gái của Tùng ca à? Vậy chúng ta cùng đi gặp chị dâu nào!”
Trần Tùng Dương vẫn đang ho, mặt đỏ bừng, vừa ho vừa vẫy tay loạn xạ.
Đến khi ho đỡ rồi, Trần Tùng Dương đột nhiên đứng dậy, hung hăng nói: “Đó là một người họ hàng của tôi! Là dạng rất cực phẩm đấy! Tôi đi xử lý một chút, mấy người đừng nói bậy, cũng đừng có theo tôi! Đừng có theo tôi đấy!”
Nói xong, cậu ấy bỏ lại một đám học sinh trung học đang ngơ ngác, đi thẳng phía bóng dáng kia.
Thấy Trần Tùng Dương đi tới, Nguyễn Huỳnh cười dịu dàng: “Tiểu Hủ, đánh bóng rổ mệt rồi phải không? Đây là điện giải, còn lạnh, em uống chút đi, tốt cho sức khỏe hơn nước khoáng.”
Trần Tùng Dương nghe thấy hai chữ “Tiểu cả người liền cứng đờ.
Sau khi nghe xong câu này, toàn thân cậu ấy lại nổi da gà.
Trước đó, Nguyễn Huỳnh mời cậu đi uống trà chiều, cậu ấy nghĩ mình phải giúp người anh em của mình, nên cũng đồng ý ngay lập tức.
Kết quả là người phụ nữ này đưa cậu ấy đến một quán cà phê, gọi hai ly nước chanh cho nhân viên phục vụ, sau đó bắt đầu kéo cậu ấy hỏi chuyện.
Lúc này, Trần Tùng Dương đã rất hối hận. Khi cậu ấy giả mạo danh tính, đó là hành động rất đột ngột, không suy nghĩ kỹ, cậu ấy cũng không thể thương lượng với Diệp Hủ.
Sau khi bình tĩnh lại, cậu ấy mới thấy điều đó không ổn.
Cho dù cậu ấy muốn thay Diệp Hủ che chắn, cậu ấy cũng không thể tùy tiện giả mạo danh tính, nếu không còn có thể gây ra rắc rối lớn hơn.
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, Trần Tùng Dương lại không chắc có nên giải thích hay không. Nếu cậu ấy giải thích, liệu Huỳnh có chạy đến gây rắc rối cho mẹ Diệp Hủ tiếp không?
Bên kia còn có khách, Trần Tùng Dương cảm thấy mình phải nghĩ cho cô, ít nhất phải trì hoãn trong buổi chiều hôm nay.
Vì vậy, khi đối mặt với sự quan tâm của Nguyễn Huỳnh, Trần Tùng Dương vừa suy nghĩ vừa ừ hử một cách qua loa.
Lúc Nguyễn Huỳnh bắt đầu dò la, hỏi đến mối quan hệ giữa "Diệp Hủ" và Nguyễn Linh, cuối cùng Trần Tùng Dương cũng cảm thấy không thể tiếp tục được nữa.
Cho nên cậu ấy tìm lý do, chưa ngồi được năm phút trong quán cà phê đã chạy trốn.
Trần Tùng Dương nghĩ chuyện này coi như đã qua, sau khi vòng một vòng, xác định Nguyễn Huỳnh không đi theo, cậu ấy liền đến trường để gặp mặt.
Kết quả không ngờ, người phụ nữ này lại xuất hiện như âm hồn không tan.
Trần Tùng Dương không nhận lấy chai nước, trừng mắt hỏi: "Sao cô lại theo dõi tôi? Cô định làm gì?"
"Không phải vậy đâu." Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh thấp giọng kêu lên: “Chị chỉ tình cờ đi qua trường của các em, tình cờ thấy em đang chơi bóng rổ ở đây."
Trần Tùng Dương: "..."
Không tin được! Vị trí sân bóng rổ, ở cửa trường không thể nhìn thấy được!
Ngay sau đó, cậu ấy đột nhiên nhận ra một điều: “Cô vào trường như thế nào! Trường chúng tôi không cho người ngoài tùy tiện vào mà!”
Nghe thấy vậy, Nguyễn Huỳnh không khỏi mỉm cười đắc ý, rồi lại khôi phục lại vẻ mặt nhu nhược của mình: “Hì hì, chú bảo vệ rất tốt bụng. Chị nói là chị gái của Diệp Hủ, đến đưa nước cho cậu ấy thì chú ấy liền cho chị vào. Chú ấy cũng biết em, còn hỏi em đến lúc nào mà chú ấy không thấy.”
Cô ta trông mềm mại yếu đuối, trông không có vẻ nguy hiểm. Cộng thêm việc trường học trong kỳ nghỉ hè vốn không có mấy người, cũng không có lớp học, nên bảo vệ cũng cho cô ta vào.
Trần Tùng Dương đã nâng cao cảnh giác.
Người phụ nữ này tuyệt đối có vấn đề! Chẳng trách lúc đó mẹ của Diệp Hủ lại đuổi cô ta ra ngoài!
Theo dõi, còn theo dõi đến tận trường học, thật là không thể hiểu nổi!
Khi về nhà, nhất định phải đặc nói chuyện với Diệp Hủ, mẹ của Diệp Hủ và chú Diệp để họ cẩn thận đề phòng!
Nguyễn Huỳnh vẫn kiên trì muốn đưa nước điện giải cho cậu ấy.
Trần Tùng Dương không do dự lùi lại một bước, dứt khoát chối: “Cô mang nước về đi, tôi không uống! Cô không đi thì tôi thật sự báo cảnh sát đấy!”
Nguyễn Huỳnh lại kêu lên một tiếng, sau đó mặt đầy tủi thân: “Tiểu Diệp, rốt em làm sao vậy? Chị thật sự không có ý xấu, em thử nghĩ xem, Nguyễn Linh là cái kia của em, vậy thì chị cũng được xem là một nửa chị gái rồi.”
Trần Tùng Dương xong thì ngẩn người, trong lòng càng cảm thấy người phụ nữ này có vấn đề về đầu óc.
Chị gái? Vai lứa phân chia như vậy sao?
Hơn nữa, mẹ kế thì là mẹ kế, lại không phải là một từ gì khó nói, việc gì phải nói “Cái kia” chứ?
Trần Tùng Dương: “Tôi nói rồi, cô không đi thì tôi không khách sáo đâu!”
Nguyễn Huỳnh vẫn không chịu buông tha, tuy rằng không đưa được nước, nhưng ngoài miệng vẫn nói như cũ: "Được rồi, vậy Tiểu Hủ, bây giờ em định về nhà sao?"
Trần Tùng Dương: "...?”
Cô gái này còn muốn làm gì nữa? Đừng nói sẽ theo cậu ấy về nhà nhé?
Ánh mắt Trần Tùng Dương đã gần như hoảng sợ.
Cậu ấy cũng không để ý nhiều nữa, buột miệng nói: "Cô lầm rồi! Tôi không phải Diệp Hủ, cô tìm lầm người rồi!”
Trần Tùng Dương nghĩ, cậu ấy đã nói thật, chắc lần này người phụ nữ đó chịu buông tha rồi chứ?
Nhưng trong mắt Nguyễn Huỳnh thì “Diệp Hủ" sau khi nghe về nhà, sắc mặt lập tức thay đổi, còn lập tức phủ nhận thân phận của mình.
Vẻ mặt Nguyễn Huỳnh đầu tiên là nghi hoặc, sau đó rất nhanh đã biến thành hiểu rõ.
Xem ra suy đoán của cô ta quả nhiên không sai, quan hệ giữa Nguyễn Linh và con riêng này chắc chắn rất tệ, thậm chí đã tạo thành bóng ma tâm lý nghiêm trọng đối với con riêng.
Lúc nãy ở quán cà phê cô ta đã nhận ra, đối phương nhắc tới Nguyễn Linh đều lảng tránh, cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của cô ta.
Bây giờ thì rõ ràng hơn rồi.
Lúc này, đối phương vừa nghe đến chuyện về nhà phải gặp Nguyễn Linh thì dĩ nhiên sẽ có phản ứng này, thậm chí hoảng hốt không thôi.
Lúc này cô ta chỉ cần thừa thắng xông lên, nhất định có thể chiếm được lòng tin của thiếu niên này, tiếp theo tạo thành đả kích trí mạng đối với Nguyễn Linh.
Nghĩ vậy, Nguyễn Huỳnh "thấu hiểu lòng người" lại gần hơn một bước: "Tiểu Hủ, em làm sao vậy? Đừng sợ, dù xảy ra chuyện gì, em cũng có thể nói với chị.”
Trần Tùng Dương vội lùi ba bước, đầu lắc như đánh trống chầu: "Tôi thật sự không phải Diệp Hủ! Tôi là bạn học của cậu ấy, bạn học cấp ba! tôi họ Trần! Không tin cô có thể hỏi bảo vệ, bảo vệ biết tôi!"
Nguyễn Huỳnh nở nụ cười dịu dàng hơn, nhìn "Diệp Hủ" đầy thương cảm: "Không sao đâu, em không cần nói vậy. Chị không giống như Nguyễn Linh, chị sẽ không làm tổn thương em đâu, Tiểu Hủ."
Trần Tùng Dương: "???"
Đầu óc người phụ nữ này chắc chắn không bình thường, nói không chừng còn mắc một số bệnh tâm thần nữa! Không, chắc chắn là có rồi!
Tình huống này, đã không phải là tình huống mà cậu ấy có thể giải quyết được rồi!
Trần Tùng Dương cuống cuồng lấy điện thoại ra khỏi túi, do tay run quá nên suýt nữa thì làm rơi điện thoại.
May mắn cầm được, cậu ấy lập tức gọi một cuộc điện thoại.
Sau vài hồi chuông, điện thoại được kết nối, Trần Tùng Dương thở phào nhẹ nhõm, che miệng nói: "Hú ca, cứu mạng! Bây giờ tôi đang ở cổng trường, bị người họ hàng cực phẩm của cậu quấn lấy! Chính là người mà tôi đã nói trước đó, đến studio tìm mẹ cậu gây rắc rối đấy!"
Nói rồi cậu ấy nhìn Nguyễn Huỳnh với vẻ đầy đề phòng, đảm bảo đối phương sẽ không nhân cơ hội này mà ra tay.
Chắc chắn người phụ nữ kia không dám làm gì ở khoảng cách an toàn, Trần Tùng Dương mớᎥ tiếp tục nói: "Đúng đúng! Chú Diệp và cô đều ở đó sao? Vậy tốt quá! Mau đến đây đi! Không đến thì tôi thật sự bị người phụ nữ điên này làm cho chết mất!"
......
Mười lăm phút sau, Nguyễn Huỳnh vẫn đang nhìn "Diệp Hủ" quay đi quay lại không nói gì, tiếp tục kiên trì thể hiện sự quan tâm của mình.
Một chiếc xe Rolls-Royce dừng lại trước cổng trường trung học Tú Lễ.
Trần Tùng Dương như được giải thoát, vội vàng chạy tới, bước chân lúng túng, suýt nữa ngã sấp mặt.
Nguyễn Huỳnh bị động tác của cậu ấy làm giật mình, cũng theo dõi theo.
Chỉ thấy một người đàn ông có vóc dáng cao ráo, khuôn mặt tuấn tú bước xuống từ ghế lái.
Rồi Nguyễn Linh cũng xuất hiện.
Cuối cùng, là một thiếu niên có ngũ quan tinh tế mà cô ta chưa từng thấy.
Nguyễn Huỳnh nhìn ba người này, lại nhìn một cái về phía “Diệp Hủ” đang loạng choạng chạy đến bên cạnh xe, hoàn toàn bối rối.
Chẳng phải nói Diệp Cảnh Trì chỉ có một con trai thôi sao?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận