Sau khi chụp ảnh xong, Tô Quân Nhược thử đồ, lại kéo Kiều Nguyệt cùng chụp ảnh.
Hai cô gái ngày càng thân thiết, nói qua nói lại đùa giỡn vui vẻ.
Nguyễn Linh ngồi trước máy tính xử lý ảnh, tiện thể mở chuông điện thoại.
Một lát sau, Diệp Cảnh Trì gửi một tin nhắn.
[Diệp Cảnh Trì: Chúng tôi đến rồi, Hủ đang đợi em ở dưới lầu khu chung cư.]
Nguyễn Linh ngạc nhiên nhướng mày.
Không phải Diệp Hủ và tài xế đến sao? Sao lại thành hai cha con cùng đến.
Tuy nhiên sao cũng được, Nguyễn bèn trả lời ok, sau đó nói với hai cô gái một tiếng.
Tô Quân Nhược đã gọi tài xế nhà mình, Kiều Nguyệt không thể chống lại nhiệt tình của Tô Quân Nhược, được mời ngồi xe của Tô Quân Nhược thuận đường về nhà.
Ba người cùng nhau đi ra khỏi khu chung cư, nhìn thấy Diệp Hủ đang lặng lẽ đứng dưới lầu.
Thân hình thiếu niên gầy gò, khí chất lạnh lùng.
Tô Quân Nhược khẽ giật mình, đột nhiên phát hiện hình như mình đã rất lâu không nhớ đến Diệp Hủ.
Ban đầu, cô ấy rõ ràng là mang theo suy nghĩ có thể tiếp xúc nhiều hơn với Diệp Hủ, mớᎥ đề xuất muốn giúp Nguyễn Linh.
Nhưng bây giờ, dường như việc đến studio làm trợ lý cho Nguyễn Linh lại khiến cô ấy càng thêm mong đợi.
Tô Quân Nhược vẫn chưa hiểu rõ thì thấy Diệp Hủ đi tới.
Diệp Hủ: “Sau đó người kia không còn tìm mẹ gây phiền chứ?”
Nguyễn Linh lắc đầu: “Không.”
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Hủ nói.
Nguyễn Linh nhướng mày: “Không hỏi xem hôm nay mẹ chụp ảnh có thuận lợi không sao?”
Diệp Hủ mím môi: “Vậy có thuận lợi không?”
Nguyễn Linh cười: “Tạm ổn.”
Nói rồi cô lại vỗ vai hai cô gái: “Hai cô bé đã giúp đỡ mẹ rất nhiều, còn giỏi hơn cả con nữa đấy.”
Điều này cũng không phải quá đáng.
Trước đây khi chụp ảnh cho người mẫu nữ, Diệp Hủ vẫn còn hơi ngượng ngùng. Dù là làm tạo hình hay chụp ảnh thì cũng không tiện trực tiếp đưa tay chạm vào.
Nhưng Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt thì cũng là con gái như khách hàng, nên việc thay quần áo, chỉnh sửa trang sức gì đó đều rất thuận tiện.
Diệp Hủ gật đầu, lại nhìn Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt, mở miệng: “Cảm ơn hai người đã đồng ý giúp đỡ mẹ tôi, vất vả rồi.”
Phản ứng đầu tiên của Tô Quân Nhược là bĩu môi: “Không cần cảm ơn, dù cậu không nói, tớ cũng sẵn lòng giúp đỡ cô mà.”
Rồi cô ấy mớᎥ nhận ra, Diệp Hủ lại đang chủ động nói chuyện với mình.
Ngày xưa, cô ấy ngày nào cũng đuổi theo Diệp Hủ và Trần Tùng Dương, chỉ muốn nói chuyện với Diệp Hủ thêm vài câu, để ánh mắt của Diệp Hủ dừng lại trên người mình lâu thêm một chút.
Những việc mà ngày xưa cô ấy tha thiết được làm, dường như... cũng không khiến cô ấy vui mừng như tưởng tượng.
Kiều Nguyệt cũng nói: “Đúng vậy, hơn nữa dì đối với chúng tôi rất tốt, còn tính lương cho chúng tôi nữa.”
Tô Quân Nhược ở bên cạnh bổ sung: “Tuy nhiên dù không có tiền, tớ cũng sẵn lòng đến!”
Nguyễn Linh cười khẽ vỗ vào lưng Tô Quân Nhược: rồi, lương là thứ các cháu xứng đáng nhận được, đừng có chăm làm không công giống như Trần Tùng Dương.”
Cô biết, Tô Quân Nhược có thể thực sự không quan tâm đến số tiền này, nhưng hoàn cảnh gia đình của Kiều Nguyệt khác với họ.
Nguyễn Linh trả lương theo mức lương làm thêm ở quán ăn nhanh, tuy không nhiều nhưng cộng lại cũng là một khoản tiền kha khá.
Mấy người nói chuyện vui vẻ đi đến lề đường, rồi Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt cùng nhau rời đi trước.
Diệp Hủ mở cửa xe, Nguyễn Linh cũng thuận tiện ngồi vào ghế sau cùng Diệp Hủ.
Diệp Cảnh Trì nhìn hai người trong gương chiếu hậu, giọng nói hơi mang theo ý cười: “Về nhà ăn cơm?”
“Ừ!” Nguyễn Linh đáp lời với giọng điệu nhẹ nhàng.
Bận rộn cả buổi chiều, giờ phút này về nhà ăn cơm chính là điều cô mong đợi nhất.
Bữa cơm gia đình
“Tối nay có món gì vậy?” Nguyễn Linh hỏi: “Anh biết không?”
Trước đây nhà họ Diệp luôn có thực đơn, mỗi ngày luân phiên nấu.
Sau khi Nguyễn đến, dì Trương vẫn nấu theo thực đơn, chỉ là thêm cho Nguyễn Linh một số món mớᎥ.
Sau đó, khi xác nhận Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ cũng ăn được cay, dì Trương gấp rút đưa ra một thực đơn mớᎥ, lồng ghép những món ăn nặng đô mà Nguyễn Linh thích vào trong.
Diệp Cảnh Trì trả lời: “Nếu không nhầm thì là cá hấp, trứng chiên tôm, cải thảo xé tay và mao huyết vượng.”
Đôi mắt Nguyễn Linh sáng lên: “Tuyệt quá, em đang muốn ăn mao huyết vượng, còn định hỏi dì Trương khi nào làm nữa.”
Phía trước, vang lên tiếng cười nhẹ của người đàn ông.
“Nhưng em chỉ là hỏi bâng quơ, vậy mà anh lại thật sự biết.” Nguyễn Linh cảm thán: “Chẳng lẽ anh đã ghi nhớ hết thực đơn của nhà mình rồi sao?”
Mặc dù biết trí nhớ của Diệp Cảnh Trì chắc chắn là vượt trội hơn người bình thường, nhưng điều này cũng có phần quá đáng.
“Không.” Từ gương chiếu hậu, dường như có thể nhìn thấy ý cười nơi khóe mắt của Diệp Cảnh Trì: “Nhưng anh đoán em sẽ muốn biết, nên lúc đợi em, anh đã nhắn tin hỏi ông Hà trước.”
Nguyễn Linh chớp mắt: “Anh cũng hiểu em ghê.”
Người đàn ông lại bật cười một tiếng.
Hai người trò chuyện qua lại, chẳng khác gì những cặp vợ chồng có tình cảm mặn nồng.
Diệp Hủ không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh nhưng khóe môi hơi cong lên, trông có vẻ tâm trạng cũng không tệ.
Nguyễn Linh hỏi vu vơ: “Diệp Hủ, trước đây không phải con bảo chú Vương đưa con tới đón mẹ sao?”
Diệp Hủ vốn đang im lặng nghe hai người trò chuyện, nghe vậy khựng lại một chút rồi mớᎥ trả lời: “Ra ngoài thì vừa hay gặp phải, nên cùng đi luôn.”
Nguyễn Linh có chút buồn cười.
“Vừa hay gặp phải” là cách diễn đạt gì, hai cha con này đúng là không thân thiết gì cả.
“À.” Diệp Cảnh Trì vừa đánh lái vừa không hề để ý mà lên tiếng: “Nghe Diệp Hủ nói, chiều nay có người đến studio tìm em gây phiền, nên thằng bé mớᎥ đến đón em.”
Nguyễn Linh nhếch mép: “Là người ở bên Nguyễn Minh Vĩ. Nhưng em đoán là cô ta tự ý đến, chắc Nguyễn Minh Vĩ không có biết.”
Mặc dù chỉ nói chuyện với Nguyễn Huỳnh vài câu, nhưng đã đủ để Nguyễn Linh đưa ra kết luận: trí tuệ không cao, hoặc có thể nói là hơi ngốc.
Bản thân Nguyễn Minh Vĩ thì cũng không chắc có cao minh đến đâu, nhưng dù gì cũng là người lăn lộn trong thương trường mấy chục năm, sao có thể để con gái mình tay không bắt giặc mà đến tìm cô gây phiền.
Vì vậy việc chạy đến studio tìm cô có lẽ là do Nguyễn Huỳnh tự ý làm.
Diệp Cảnh Trì hỏi: “Cần tôi cảnh cáo cô ta một chút không?”
Nguyễn Linh có chút hứng thú: “Anh định làm thế nào?”
Diệp Cảnh Trì: “Bảo trợ lý Bùi đánh tiếng với bên Nguyễn Minh Vĩ."
Nguyễn Linh có chút thất vọng: “Ồ.”
Cô vốn dĩ có chút tò mò, nếu Diệp Cảnh Trì đối mặt với kiểu người như Nguyễn Huỳnh sẽ là một cảnh tượng như thế nào.
Có lẽ cũng giống như khi mình gặp phải chuyện khó hiểu, rất muốn biết người khác khi gặp phải tình huống tương tự sẽ phản ứng như thế nào.
Diệp Cảnh Trì nghe ra sự thất vọng của cô, mỉm cười.
Nguyễn Linh: “Anh cười gì vậy?”
“Tôi đang nghĩ…” Diệp Cảnh Trì chậm rãi mở miệng, nhưng nói được nửa chừng lại dừng lại: “Không có gì.”
Nguyễn Linh không hài lòng: “Sao lại còn nhử mồi thế?”
Diệp Cảnh Trì: “Em thật sự muốn nghe?”
“Đúng vậy, không thể nào là nội dung không phù hợp với trẻ em đúng không?” Nguyễn Linh nhướng mày nhìn Diệp Hủ: “Nếu là vậy thì thôi.”
“Không có.” Giọng điệu của Diệp Cảnh Trì bình thản, không thể nghe ra được gì.
Nguyễn Linh càng thêm tò mò, hăng hái thúc giục: “Vậy thì mau nói đi.”
Sau một lúc im lặng, Diệp Cảnh Trì ung dung nói: “Ngày cưới, Lâm Mỹ Nga đưa Nguyễn Huỳnh đến tìm anh”
Nguyễn Linh đã nghe hệ thống nói, Lâm Mỹ Huỳnh là vợ sau của Nguyễn Minh Vĩ, cũng là người đã đuổi mẹ cô đi.
Suy ngẫm câu nói này một lúc, Nguyễn Linh đã hiểu ra được điều gì đó, mắt hơi mở to.
Câu nói tưởng chừng như nhẹ nhàng của Diệp Cảnh Trì, nhưng lại chứa đựng rất nhiều thông tin!
Nguyễn Linh cũng biết, Diệp Cảnh Trì nắm quyền kiểm soát tối cao của tập đoàn Diệp thị, ở độ tuổi ba mươi mấy, trong giới doanh nhân toàn là những người trên năm mươi tuổi thì anh vô cùng nổi bật.
Càng không cần nói đến ngoại hình và vóc dáng của anh, tất cả các chỉ số phần cứng đều đã thuộc top đầu.
Một người như vậy, chẳng cần đoán cũng biết đây là đối tượng kết hôn được vô số hào môn tranh giành.
Nhưng Nguyễn Linh thực sự cũng không ngờ, có người lại táo bạo đến mức, ngay ngày cưới của Diệp Cảnh Trì lại ra tay.
Nguyễn Linh kinh ngạc: “Lâm Mỹ Nga là muốn….để con gái của bà ta đến làm mẹ kế của Diệp Hủ sao?”
Diệp Hủ: “… Đây có phải là điều cậu nên nghe không?”
Thân hình thiếu niên đã hoàn toàn cứng đờ.
Nguyễn Linh vẫn còn đang ngạc nhiên: “Quả nhiên rác rưởi đều xuất hiện theo đống, nhà Nguyễn Minh Vĩ này đúng là … Chậc chậc, quả nhiên không phải một nhà không vào một cửa, đúng là gia đình không bình thường!”
Mình làm tiểu tam còn chưa đủ, còn muốn đến tận nơi gửi con gái làm cùng mình, đúng là đỉnh quá đi!
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh qua gương chiếu hậu.
Khuôn mặt của người phụ nữ hoàn toàn mang biểu hiện nghe được tin tức chấn động, trong sự kinh ngạc lại mang theo chút phấn khích, duy nhất không có ý thức được mình là người trong cuộc.
Diệp Cảnh Trì thu hồi ánh mắt, tâm trạng có chút phức tạp.
Nguyễn Linh thở dài một lúc, sau đó mớᎥ đột nhiên nhận ra một chuyện——
Sau khi cô nghe được chuyện này, phải chăng cô nên ngụ ý, ghen tuông gì đó?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận