Cho dù không ghen, ít nhất cũng nên quan tâm đến phản ứng của Diệp Cảnh Trì một chút.
Chứ không phải như thế này, hoàn toàn là dáng vẻ xem trò vui.
Nguyễn Linh hắng giọng, cứu vãn tình thế: “Vậy lúc đó anh nói gì?”
Hai người vừa vặn nhìn nhau qua gương chiếu hậu.
Không biết có phải ảo giác hay không, Nguyễn Linh cảm thấy ánh mắt của người đàn ông sâu hơn bình thường vài phần.
Diệp Cảnh Trì thu hồi tầm nhìn, giọng điệu nhẹ nhàng: nghĩ em không quan tâm.”
Nguyễn Linh chớp mắt: “Sao có thể chứ, chẳng vừa rồi em quên hỏi anh sao?”
Nói rồi còn nghiêm túc chọc vào cánh tay Diệp Hủ: “Mẹ không hỏi sao?”
Diệp Hủ: “….”
Không có, mẹ chỉ hỏi có phải người nào đó muốn đến làm mẹ kế của cậu không.
Nói chuyện giữa chừng, điện thoại của Diệp Hủ vang lên.
Diệp Hủ nhìn một cái, nhỏ giọng nói: “Là Trần Tùng Dương.”
Nguyễn nhân cơ hội đổi đề tài: “Vậy con mau nhận đi, sắp đến giờ ăn rồi còn gọi điện, chắc là có việc gấp.”
Dù sao ưu tiên hàng đầu vẫn là ăn no.
Vẻ mặt Diệp Hủ hơi khựng lại, lặng lẽ nhìn Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì nói với giọng hiền hòa: “Nhận đi.”
Diệp Hủ nghe điện thoại xong, sắc mặt ngày càng nghiêm túc.
Đóng điện thoại, Diệp Hủ trầm giọng nói: "Là Nguyễn Huỳnh, cô ta tìm gặp Trần Tùng Dương
...
Nguyễn Huỳnh nhìn ba người bước xuống xe, lại nhìn về phía cậu bé vừa nói chuyện với mình, trong lòng đầy thắc mắc.
Nếu không phải đã gặp qua Diệp Cảnh Trì, lúc này Nguyễn Huỳnh gần như đã cho rằng mình bắt gặp Nguyễn Linh đang lén lút với một người đàn ông khác.
sao, Nguyễn Linh sóng vai cùng thiếu niên xa lạ có gương mặt tinh xảo kia, trông có vẻ rất quen thâᶇ.
Mà “Diệp Hủ” thấy cảnh này, lại không có bất kỳ ý kiến gì.
...
"Cuối cùng mọi người cũng đến rồi!" Vẻ mặt Trần Tùng Dương như vừa thoát khỏi kiếp nạn: “Người phụ nữ đó thật đáng sợ, cháu suýt nữa thì chết khiếp!"
Mười mấy trước, trong đầu cậu ấy đã nghĩ đến vô số tình tiết trong những bộ phim tài liệu tội phạm, bắt đầu tưởng tượng ra cảnh mình bị kẻ điên bắt cóc rồi cắt xẻo.
Trần Tùng Dương càng nghĩ càng sợ, lòng đầy hối hận, lúc trước cậu ấy không nên cứng đầu như vậy!
Giờ nhìn thấy gia đình ba người Diệp Hủ, đặc biệt là Diệp Cảnh Trì, thần kinh căng thẳng của cậu ấy mới được thả lỏng.
Trong mắt Trần Tùng Dương, bố của Diệp Hủ là một nhân vật mà đến bố mẹ cậu cũng vô cùng kính trọng, có thể nói là vô địch thiên hạ.
Trong niềm vui sướng xen lẫn nỗi buồn, Trần Tùng Dương thậm chí không thể chú ý đến phép lịch sự, không thể chào hỏi Diệp Cảnh Trì và Nguyễn Linh một câu.
Nguyễn Linh mỉm cười vỗ vai Trần Tùng Dương, an ủi một câu.
Ở bên kia, Nguyễn Huỳnh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng cô ta biết Diệp Cảnh Trì, mà đối với người “anh rể” này, cô ta luôn có một số cảm xúc không rõ ràng.
Không hẳn là yêu mến chân thành, mà nhiều hơn là sự ngưỡng mộ đối với kẻ mạnh, một loại ngứa ngáy vì không có được.
Nguyễn Linh có thể kết hôn với Diệp Cảnh Trì, vậy thì… cô ta có cơ hội?
Kể từ khi nghe tin Nguyễn Linh kết hôn, suy nghĩ này luôn hiện hữu trong lòng Nguyễn Huỳnh, không bao giờ phai nhạt.
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một lúc, bước tới gần Diệp Cảnh Trì đang đứng ở đó, giọng nói dịu dàng: “Anh rể…”
Nguyễn Linh lập tức bật cười.
Câu “anh rể” này khiến cô ta nhớ lại cảnh tượng một tháng trước, khi Nguyễn Hạo Sâm đến nhà tìm cô.
Hai người này ngay cả cách thức cũng giống nhau, trước tiên dùng mối quan hệ thân thích để tiếp cận.
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh đang cười, trên mặt hiện lên một chút bất lực.
Khi nhìn về phía Huỳnh, trong mắt người đàn ông không có một chút ý cười nào: “Tôi đã nói với Nguyễn Hạo Sâm rồi, không cần gọi tôi là anh rể, cô cũng vậy.”
Nguyễn Huỳnh nghẹn lại.
Cô ta nhìn Diệp Cảnh Trì với vẻ tủi thân, cắn môi, bỏ qua cách xưng hô: “À… anh đừng hiểu lầm. Lúc nãy em thấy Tiểu Hủ có vẻ sợ hãi, dường như là… không muốn về nhà, nên em mới luôn an ủi thằng bé.”
Nói xong, cô ta lại nhìn Trần Tùng Dương một cách yếu đuối đáng thương.
Trần Tùng Dương sợ đến mức hai mắt tròn, lập tức lùi lại nửa bước.
Diệp Cảnh Trì: “……”
Nguyễn Linh khẽ nhíu mày, nhìn về phía Trần Tùng Dương.
Trần Tùng Dương vẻ mặt tội lỗi, nói lắp bắp: “À… trước đó xảy ra chút hiểu lầm…”
Nguyễn Linh nhướng mày, trong lòng đại khái đã đoán ra một số sự thật.
Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc tra hỏi Trần Tùng Dương.
Cô bình tĩnh đứng đó, xem Nguyễn Huỳnh còn có thể nói gì nữa.
Nguyễn Huỳnh tiếp tục nói: “Tiểu Hủ thật sự rất đáng thương, có lẽ… sợ hãi người nào đó trong nhà. Em nói muốn đưa thằng bé về nhà mà thằng bé cũng không chịu, chỉ muốn đứng ở cổng trường mãi không đi.”
Nghe vậy, trong lòng Trần Tùng Dương đã bắt đầu chửi bậy: Ai nói không muốn đi! Còn không phải sợ cô ta theo đến nhà, rồi lại đến nhà cậu ấy gây rắc rối sao!
“Em biết, anh và chị mới cưới, em không nên nói những điều này…” Nguyễn Huỳnh nhìn Diệp Cảnh Trì với ánh mắt đáng thương: “Nhưng em thực sự không đành lòng, thấy Diệp Hủ là một đứa trẻ ưu tú, mà lại trở thành như thế này…”
“Nhìn tôi trở thành như thế nào?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“À…” Nguyễn Huỳnh vô thức muốn tiếp tục nói lời đã chuẩn bị sẵn, nhưng rồi mới phát hiện ra, người hỏi lại là cậu thiếu niên mà cô ta chưa gặp bao giờ.
Nguyễn Huỳnh cau mày: “Chị không nói em, người chị nói là…”
Nói được một nửa, sắc mặt cô ta thay đổi, mắt mở to đầy kinh ngạc.
Cuối cùng Nguyễn Huỳnh cũng nhận ra một khả năng khác.
Trong nháy mắt, tất cả những chuyện cô ta không hiểu, dường như đều được nối lại.
Nguyễn Huỳnh nhìn Diệp Hủ với vẻ kinh ngạc, rồi lại nhìn Trần Tùng Dương, cuối cùng ánh mắt lại dừng lại ở Diệp Hủ.
“Em, em mới là…” Nguyễn Huỳnh lắp bắp nói.
Diệp Hủ không che giấu vẻ chán ghét trên mặt: “Ăn nói lung tung, gây chuyện thị phi. Người như cô mà lại là em gái của mẹ.”
Nguyễn Linh ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Cũng không tính là em gái, mẹ đã coi Nguyễn Minh Vĩ như đã chết rồi.”
Sắc mặt Nguyễn Huỳnh trở nên trắng bệch, lí nhí: “Em…”
Trần Tùng Dương ở bên cạnh bổ sung: "Không chỉ là gây chuyện, cô ta còn theo dõi nữa! Hơn nữa còn nói dối là chị gái của Diệp Hủ, lừa bảo vệ cho cô ta vào trường!"
"Chị không có——" Nguyễn Huỳnh phản bác.
"Cô ta đã nói với cháu rồi!" Trần Tùng Dương ngắt lời Nguyễn Huỳnh, nhìn Diệp Cảnh Trì mà cam đoan: "Phòng bảo vệ của trường chúng ta đều có ghi âm, chú Diệp có thể đi kiểm tra!"
Diệp Cảnh Trì nhíu mày nhìn Nguyễn Huỳnh: "Theo dõi, quấy rối cuộc sống bình thường của người khác, xâm nhập trái phép vào trường. Đây đều là những việc do cô làm?"
Nguyễn Huỳnh hoảng loạn lắc đầu liên tục: "Em không có, không phải!"
Giọng điệu của Diệp Cảnh Trì bình tĩnh, nhưng những lời nói ra lại khiến Nguyễn Huỳnh không rét mà run: "Khu vực này đều có camera giám sát, cô có theo dõi hay không chỉ cần kiểm tra một chút là biết. Về phần xâm nhập trái phép vào trường, camera giám sát và ghi âm của phòng bảo vệ cũng có thể làm bằng chứng."
Đầu óc Nguyễn Huỳnh rối như tơ vò, chỉ biết không ngừng lắc đầu lặp đi lặp lại: "Em, em không có……"
"Không cần tranh luận vội." Diệp Cảnh Trì nói: "Chờ đến khi đến đồn cảnh sát làm bản tường trình sẽ có cơ hội nói."
Mặt Nguyễn Huỳnh xám như tro tàn, lộ ra vẻ tuyệt vọng: "Không, cầu xin anh, đừng——"
"Đi về trước đi." Diệp Cảnh Trì quay người, bình tĩnh nhìn về phía Nguyễn Linh: "Chuyện sau này tôi sẽ cho người xử lý."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận