Trần Tùng Dương trông có vẻ thực sự sợ hãi không nhẹ, để cậu ấy một mình ở bên đường đợi tài xế của gia đình đến đón cũng không thực tế.
Vì hai gia đình ở cùng một khu biệt thự nên Trần Tùng Dương cũng lên xe của Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh để hai học sinh cấp ba ngồi ở ghế sau, còn cô ngồi ghế phụ.
Sau khi thắt dây an toàn, Nguyễn Linh quay lại nhìn Trần Tùng Dương: "Thành thật khai báo, chuyện vừa rồi là sao? Tại sao Nguyễn Huỳnh lại nghĩ cháu là Diệp Hủ?"
"Cháu……" Trần Tùng Dương ngập ngừng: “Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là một số hiểu lầm trùng hợp……"
Nguyễn Linh nhướng mày: "Còn nhớ lần trước cháu xin lỗi cô, đã hứa với cô như thế nào không?"
Không được phép ác ý suy đoán bất cứ ai, không được phép cố ý che giấu sự thật.
Trần Tùng Dương tất nhiên không quên, mặt lập tức xụ xuống.
"……Cháu biết rồi." Cậu ấy do dự một giây, thành thật lên tiếng: "Cháu sẽ giải thích rõ ràng chuyện này ngay."
Nghe vậy, ánh mắt của Diệp Cảnh Trì lóe lên một chút ngạc nhiên.
Anh và bố của Trần Tùng Dương là bạn cũ, cũng nghe đối phương phàn nàn không ít lần về đứa con trai không nghe lời này.
Không ngờ, Trần Tùng Dương ở trước mặt Nguyễn Linh lại ngoan ngoãn như vậy.
Trần Tùng Dương kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối.
Từ lúc cậu ấy nhìn thấy Nguyễn Huỳnh, cảm thấy không ổn nên đã quay lại, Nguyễn Huỳnh hiểu lầm cậu ấy là Diệp Hủ, cậu ấy nhất thời nóng nảy nên không phủ nhận.
Tiếp đến là Nguyễn Huỳnh dẫn cậu ta đi cà phê để hỏi chuyện, cậu ấy lấp liếm vài câu, rồi bỏ chạy.
Cuối cùng là Nguyễn Huỳnh chạy đến trường tìm cậu ấy, cậu ấy nói ra sự thật nhưng đối phương không tin, đành phải gọi điện cầu cứu.
Chờ sau khi kể xong xuôi, Trần Tùng Dương cụp mắt giống như một con cún con biết mình phạm sai lầm, chờ bị xử lý.
Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì vẫn chưa nói chuyện.
Diệp Hủ đã lạnh lùng lên tiếng: "Xem ra, cậu thật sự rất thích tùy tiện nhận mẹ!”
Trần Tùng Dương nhăn nhó nói: "Hủ ca, tôi thật sự không cố ý đâu, lúc ấy tôi nghĩ... ừm, nói chung là tôi không nghĩ nhiều, nhất thời nóng nảy nên..."
Mặt Diệp Hủ không chút biểu cảm: "Lần trước cậu cũng nói vậy."
Trần Tùng Dương cứng đờ người.
Mặc dù ấy không nhớ rõ lắm, nhưng... lần trước cậu ấy vội vàng nói với người khác Nguyễn Linh là mẹ mình, sau đó cũng xin lỗi bằng những câu tương tự như thế.
Trần Tùng Dương tự biết mình sai, cũng không dám tranh cãi nữa.
Cậu ấy cẩn thận giương mắt lên, nhìn Nguyễn Linh.
Có vẻ không tức khóe môi còn hơi nhếch dường như có ý cười.
Trần Tùng Dương lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu ấy lại nghe thấy Diệp Cảnh Trì nói với vẻ thích thú: "Ồ? Lần trước là chuyện gì vậy?"
Trần Tùng Dương: "......!"
Con ngươi lại chấn động.
Trần Tùng Dương quen biết Diệp Cảnh Trì lâu hơn cả Nguyễn Linh.
Cậu ấy từ hồi tiểu học đã là bạn học với Diệp Hủ, nhiên cũng quen biết Diệp Cảnh Trì từ lúc đó.
Từ lúc đó hai nhà đã ở cùng một khu phố, tần suất Trần Tùng Dương chạy đến nhà Diệp Hủ lúc nhỏ còn cao hơn bây giờ.
Mỗi ngày tan học cậu ấy đều chạy đến chơi, tối ăn cơm mớᎥ về.
Nhưng hầu hết thời gian Diệp Cảnh Trì đều không ở nhà, thi thoảng có ở thì cũng ở trong phòng làm việc.
Trong mắt Trần Tùng Dương, chú Diệp luôn là một nhân vật khó hiểu, rất giỏi, nhưng cũng rất đáng sợ.
"Hủ ca." Trần Tùng Dương hạ giọng nói: “Hay là cậu... giúp tôi giải thích một chút?"
Diệp Hủ lạnh lùng nhìn Trần Tùng Dương, không mảy may động đậy.
Trần Tùng Dương thất bại trong việc cầu cứu, lại lén lút ngẩng đầu nhìn Nguyễn Linh, nhìn cô với ánh mắt mong đợi.
Nụ cười trên mặt Nguyễn Linh hiện rõ hơn lúc trước, mức khóe môi cô gần như không thể kiềm chế được, nhưng lại cố tình không nói gì.
Trần Tùng Dương: "......"
Cứu mạng! Ai có thể giúp cậu ấy một tay!
Cùng với một cú phanh xe không mấy rõ chiếc xe dừng lại ở một ngã tư, đèn đỏ đã sáng.
Trần Tùng Dương thầm nghĩ "Xong rồi".
Quả nhiên, trong lúc chờ đèn đỏ, Diệp Cảnh Trì quay đầu nhìn Trần Tùng Dương.
Cái nhìn này khiến Trần Tùng Dương toát mồ hôi lạnh.
Nhưng ngay giây tiếp Nguyễn Linh cố nén tiếng cười nói: "Được rồi Diệp Cảnh Trì, anh đừng dọa trẻ con nữa."
Diệp Cảnh Trì nhìn cô, khóe môi hơi cong lên: "Tôi rất đáng sợ sao?"
Nguyễn Linh gật đầu một cách nghiêm túc: "Ừ, rất đáng sợ."
"Ồ." Giọng của Diệp Cảnh Trì dường như đang suy ngẫm: “Tôi không biết, hóa ra em sợ tôi như vậy."
"Cũng không phải, em khá gan dạ." Nguyễn Linh tự nhiên trả lời: “Nhưng Trần Tùng Dương mới bị Nguyễn Huỳnh dọa một lần, có lẽ vẫn chưa hồi phục, anh đừng thêm dầu vào lửa nữa."
Trần Tùng Dương nhìn hai người nói qua nói lại, lòng càng thêm kính phục Nguyễn Linh.
"Không hổ là người có thể làm mẹ kế của Hủ ca, đối đáp với chú Diệp chẳng hề lép vế chút nào!"
Diệp Cảnh Trì bất đắc dĩ nói: "Tôi chỉ là rất tò mò, việc tùy tiện nhận mẹ là có ý gì."
Nguyễn Linh cười.
"Trần Tùng Dương." Nguyễn Linh nói: “Vậy cháu giải thích cho chú Diệp biết đi, yên tâm, có cô ở chú ấy sẽ không làm gì cháu đâu."
Khi cô nói đến hai chữ "chú Diệp", Diệp Cảnh Trì chau mày.
Lúc nghe thấy "có cô ở đây" thì lại nhìn Nguyễn Linh với vẻ ẩn ý.
Trần Tùng Dương:
Đến nước này, Trần Tùng Dương quyết tâm liều mạng gật đầu: "Được ạ."
"Thực ra thì......" Trần Tùng Dương cẩn thận nhìn Diệp Cảnh Trì: “Trước đây mấy người chúng cháu cùng nhau đi ăn lẩu, có một người đàn ông đến tìm cô...... tán tỉnh."
Diệp Cảnh Trì khẽ "ừ" một tiếng với giọng điệu bình tĩnh: "Chuyện này chú đã nghe rồi."
Nghe vậy, Nguyễn Linh nhướng mày, quay lại nhìn Diệp Hủ.
Diệp Hủ: "......"
Chàng trai lườm Trần Tùng Dương một cái.
Trần Tùng Dương chìm đắm trong sự căng thẳng khi trả lời câu hỏi của Diệp Cảnh Trì, hoàn toàn không nhận ra.
Cậu ấy tiếp tục nói: "Người đàn ông đó cứ bám riết, cháu sợ anh ta quấy rầy cô, với lại...... nhất thời nóng nảy, nên cháu bèn nói với anh ta là cô đã kết hôn và có con rồi."
Diệp Hủ ở bên cạnh khẽ nhắc nhở: "Cậu nói, đó là mẹ của cậu."
Trần Tùng Dương: "......" Hủ ca, lúc này có cần nghiêm túc như vậy không?
"Đúng." Trần Tùng Dương cắn răng gật đầu: “Chính là như vậy."
Trần Tùng Dương lấy hết can đảm nhìn Diệp Cảnh Trì: "Chú Diệp, chú đừng hiểu lầm! Cháu thật sự chỉ là nói năng không suy nghĩ, tuyệt đối không có ý gì khác! Cũng tuyệt đối không phải là muốn bám víu làm thân với cô!"
"Thì ra là vậy." Giọng điệu của Diệp Cảnh Trì rất bình thản, thậm chí có thể coi là rất ôn hòa: “Không sao, cũng không tính là bám víu làm thân. Cháu và Diệp Hủ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cũng không khác anh em ruột là mấy."
Trần Tùng Dương nghe xong thì sửng sốt.
Đây là...... có ý gì?
Có phải anh đang nói rằng cậu ấy có thể nhận Nguyễn Linh làm mẹ không?
Trần Tùng Dương đã hoàn toàn choáng váng, nhưng có một điều cậu ấy vẫn rất rõ ràng.
Mặc dù cậu ấy rất thích cô Nguyễn, nhưng đối với cậu ấy, Nguyễn Linh giống bạn bè hơn, hoặc giống như chị gái nhà hàng xóm, nói chung không có chút liên quan nào với từ "mẹ".
Hơn nữa, nếu cậu ấy thực sự nhận, dù chỉ là mẹ kế thì Hủ ca cũng tuyệt đối không bỏ qua cậu ấy!
Nghĩ đến điều này, toàn thân Trần Tùng Dương run rẩy, liên tục lắc đầu: "Không cần không cần, thật không cần! Chú nói đùa rồi!"
Nhưng dường như đã quá muộn, Trần Tùng Dương liếc sang bên cạnh, quả nhiên thấy Diệp Hủ đang nhìn mình với vẻ mặt không thiện cảm.
Nội tâm Trần Tùng Dương bắt đầu rên rỉ, cậu ấy oan ức quá!
"Hủ ca, tôi thật sự không có ý đó!" Ánh mắt Trần Tùng Dương chân thành đến mức không khác gì đang thề thốt: “Hủ ca, tôi đảm bảo, x Trần Tùng Dương tôi đây chỉ có một mẹ, tuyệt đối sẽ không nhận người thứ hai!"
Diệp Hủ: "......"
Đèn xanh bật lên, xe ô tô chầm chậm khởi động.
Cùng lúc đó, một tiếng cười nhàn nhạt cũng vang lên, sau đó càng lúc càng lớn.
Trần Tùng Dương ngơ ngác nhìn sang, nhìn thấy Nguyễn Linh đang cười không ngừng, rồi nhìn lại Diệp Cảnh Trì.
Hai tay Diệp Cảnh Trì chống trên vô lăng, mắt vẫn nhìn đường, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Có vẻ như ngoài cậu ấy ra, không ai coi trọng câu nói vừa rồi của Diệp Cảnh Trì.
Cuối cùng Trần Tùng Dương cũng hiểu ra.
Vừa rồi chú Diệp đang đùa à?
Hay là, cố ý chọc giận Diệp Hủ?
……
Thôi bỏ đi, nghĩ không ra.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận