Ngày hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, Trần Tùng Dương nằm dài ra ghế sau, từ bỏ chuyện suy nghĩ.
Về đến biệt thự, dì Trương đã làm xong một bàn thức ăn, trong đó có món mao huyết vượng mà Nguyễn Linh thèm đã lâu.
Sau vài lần ăn cùng nhau, ba người đã hình thành vị trí cố định, Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ mỗi người một bên, Nguyễn Linh ngồi ở giữa họ.
khi ngồi xuống, Diệp Cảnh Trì hơi khựng lại, sau đó đổi vị trí của hai món mao huyết vượng và bắp xé tay lại với nhau.
Trong lòng Nguyễn Linh thấy hơi lay động.
Không biết từ lúc nào, dường như Diệp Cảnh Trì ngày càng chu đáo hơn.
Người ta nói đàn ông phải được rèn giũa mớᎥ biết thể hiện sự chu đáo, chẳng lẽ thật sự là đạo lý người trước trồng cây người sau hái quả ư?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sợ rằng có ngày cô thực sự sẽ bắt đầu thấy tiếc, không đành lòng để "cái cây này" cho người khác đến hưởng ké.
...
Sau bữa tối no nê, trước tiên Nguyễn Linh xử lý ảnh trong máy tính ở phòng khách, rồi gửi ảnh gốc cho khách hàng.
Sau đó cô vươn vai, suy nghĩ xem tối nay nên làm gì.
Làm việc phải kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi thì mới có hiệu quả cao, ngoại trừ tên cuồng công việc như Diệp Cảnh Trì.
Vì vậy, những bức ảnh này Nguyễn Linh định sáng mai dậy rồi từ từ sửa, trước hết tối nay cứ thư giãn đã.
Sau một hồi phân vân giữa trò chơi âm nhạc trước đây và trò chơi kinh doanh mới tải gần đây, Nguyễn Linh quyết định đi hỏi Diệp Hủ trước.
Hôm nay cô lướt qua mạng xã hội, phát hiện một trò chơi đối kháng hai người, đã tải xuống trên máy tính bảng, rất hợp để gọi Diệp Hủ cùng chơi.
Vừa lên tầng hai, cửa phòng làm việc của Diệp Cảnh Trì mở ra.
Nguyễn Linh nhìn qua với vẻ ngạc nhiên, tai của người đàn ông này là tai chó à? Sao lại nhạy thế?
Diệp Cảnh nhìn động tác của cô, hỏi: "Muốn đi tìm Diệp Hủ sao?"
Nguyễn Linh gật đầu: "Ừ, một mình hơi buồn, đi hỏi xem Diệp Hủ có thời gian chơi game cùng không."
Diệp Cảnh Trì lặng không nói.
Nguyễn Linh ngạc nhiên: "Sao vậy? Có phải tiếng em đi lên cầu thang quá lớn, làm phiền anh rồi không?"
Diệp Cảnh Trì: "Không có."
Nguyễn Linh không hiểu: "Vậy sao anh không làm việc tiếp đi?"
Diệp Cảnh Trì im lặng một lúc: "Công việc hôm nay đã kết thúc rồi."
Nguyễn Linh ngạc nhiên: "Sớm vậy sau?"
Sau đó cô mớᎥ nhận ra, gần đây Diệp Cảnh Trì hình như thường xuyên kết thúc công việc vào giờ này.
Có vẻ như lời anh nói với mình trước đây rằng công việc không còn bận rộn như trước nữa, thời gian cũng nhiều hơn, không phải là nói bừa.
Chỉ là hình ảnh Diệp Cảnh Trì thức khuya làm việc cuồng nhiệt, đã khắc sâu trong lòng Nguyễn Linh, nhất thời cô chưa quen được.
Diệp Cảnh Trì "ừ" một tiếng.
"Vậy tốt quá rồi." Nguyễn Linh nói vu vơ: “Lát nữa chúng em chơi game thì không cần lo lắng tiếng ồn quá lớn sẽ làm phiền anh."
Diệp Cảnh Trì im lặng nhìn cô, không biết đã im lặng đến lần thứ mấy rồi.
Nguyễn Linh thắc mắc sao Diệp Cảnh Trì vẫn chưa đóng cửa, sau đó cô nhìn thấy trong ánh mắt của người đàn ông có một loại cảm xúc, rất hiếm khi xuất hiện.
...
Nguyễn Linh bừng tỉnh: "Anh cũng muốn chơi cùng sao?"
"Nhưng mà..." Nguyễn Linh hơi nhăn mặt khó xử: “Trò chơi đó là trò đối kháng giữa hai người."
Diệp Cảnh Trì: "......"
"Chơi game liên tục không tốt mắt." Diệp Cảnh Trì cất giọng trầm thấp: “Ngoài việc chạy qua chạy lại giữa và studio, mấy ngày nay em cũng không ra ngoài nhiều, có muốn đi dạo không?"
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc: "Cũng được."
Ban ngày mùa hè quá nóng, Nguyễn Linh không thích ở ngoài.
Nhưng buổi tối nhiệt độ vừa phải, đi dạo không tệ, còn có thể hít thở không trong lành.
Nghĩ một lúc, cô lại hỏi: "Vậy là đi gọi Diệp Hủ, hay là em đi?"
Gương mặt Diệp Cảnh Trì vốn đang mang theo nụ nhàn nhạt, nghe vậy sắc mặt bỗng khựng lại.
Nguyễn Linh hiểu ý, tinh tế nói: "Từ trước đến nay anh rất ít gọi Diệp Hủ đi dạo, vậy được, để em đi!"
Nói rồi cô bước lên lầu với bước chân nhẹ nhàng.
...
Khuôn viên bên trong khu biệt thự đều là những căn biệt thự đơn lập, không có cửa hàng gì, chỉ có đủ loại cây cối và bụi rậm.
Nguyễn Linh cảm thấy nếu đi dạo trong khu biệt thự, khả năng cao là Diệp Hủ và Diệp Cảnh Trì sẽ như hai con rùa rụt cổ, còn cô thì phải tốn công tìm chủ đề để nói chuyện.
Chẳng thà ở nhà chỉnh sửa ảnh còn hơn, ít nhất cũng không phải khô miệng.
Vì vậy cô đề nghị, đi đến một nơi xa hơn để đi dạo.
Lái xe khoảng 10 phút, có một khu phố đi bộ tương đối sầm uất, còn có người nhảy múa ở quảng trường.
Trước đây khi Nguyễn Linh đi xe qua, đã luôn muốn đến đó.
Vì vậy, trước tiên ba người họ ngồi xe của tài xế đến khu phố đi bộ, sau đó mới xuống xe bắt đầu đi dạo.
Nguyễn Linh lấy cớ rằng tiền phải tiêu cho đúng chỗ, đi bộ cũng phải đợi đến lúc quan trọng rồi mới đi, không thể lãng phí sức lực trước.
Vào đúng dịp nghỉ hè, gần đến tám giờ tối khu phố đi bộ rất náo nhiệt, hai bên đường đều là những người bán hàng rong, còn có rất nhiều người cha mẹ dẫn theo con nhỏ đi dạo.
Nhìn thấy xung quanh những chiếc xe đẩy nhỏ đầy màu sắc và những người đi đường nói cười vui vẻ, Nguyễn Linh hít một hơi không khí mát mẻ của đêm hè, cảm thấy cả người cũng trở nên nhẹ nhàng.
Đây mới là cuộc sống chứ! Nguyễn Linh âm thầm cảm thán.
Bây giờ đồ chơi của trẻ em ngày càng hiện đại, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bóng bay phát sáng, cối xay gió lấp lánh, đồ chơi bay trên trời.
Nguyễn Linh đi một mình ở phía trước, hưng phấn nhìn xung quanh.
Diệp Cảnh Trì mỉm cười nhìn Nguyễn Linh, đúng lúc lên tiếng: "Có gì thích thì cứ mua, tôi có mang theo điện thoại."
Nguyễn Linh quay đầu nhìn anh, đây là muốn giúp cô trả tiền sao?
Mặc dù những món đồ chơi này có lẽ cũng không đắt lắm, cô hoàn toàn có thể tự mua, nhưng câu nói của Diệp Cảnh Trì quả thực khiến tâm trạng của cô vui vẻ hơn nhiều.
Nguyễn Linh chớp mắt, giả vờ từ chối: "Không hay đâu, em thấy chúng toàn là đồ mà bố mẹ mua cho con nít chơi thôi."
Nói rồi cô chợt có sáng kiến, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Hủ.
Diệp Hủ: "?"
"......Con không còn là trẻ con nữa." Diệp Hủ bình tĩnh chỉ ra.
Nguyễn Linh cười tít mắt: "Đúng, con là đứa trẻ lớn."
Diệp Hủ: "......"
"Diệp Hủ." Nguyễn Linh chỉ tay vào con bướm phát sáng đang bay lượn trong không trung ở đằng xa: “Con thấy con bướm bay kia có vui không?"
Diệp Hủ im lặng nhìn Nguyễn Linh một lúc.
"......Cũng được." Cuối cùng cậu nói.
Nguyễn Linh hài lòng, nhướng mày nhìn về phía Diệp Cảnh Trì: "Người phụ trách trả tiền đâu?"
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì mang theo ý cười, rất phối hợp: "Có."
Sau đó anh đi tới, dưới sự tiếp đón nhiệt tình của người bán hàng, nhanh chóng lấy điện thoại ra thanh toán.
Diệp Cảnh Trì từ tay người bán hàng nhận lấy con bướm đồ chơi, đưa cho Nguyễn Linh đang đi tới chậm rãi bên Diệp Hủ.
Mặc dù hầu hết những người mua đồ chơi đều là trẻ em, nhưng cũng có đôi khi xuất hiện một người lớn "lẫn lộn" như Nguyễn Linh.
Người bán hàng đã sớm quen với chuyện này, nhiệt tình biểu diễn cách chơi cho Nguyễn Linh xem một lần.
Chơi cần một chút kỹ năng, hai lần đầu Nguyễn không thành công, đến lần thứ ba cuối cùng cũng khiến con bướm bay lên.
Nguyễn Linh vui mừng hét lên một tiếng, chạy lon ton đi bắt lấy.
Diệp Cảnh Trì dịu dàng đi theo sau Nguyễn Linh, giúp cô chú ý đến những người xung quanh.
Nguyễn Linh nhặt con bướm lên, chơi thêm hai lần nữa, đã có thể không cần chạy mà bắt gọn một cách thành thạo.
Cô vẫn chưa cảm thấy đủ, vì vậy ánh mắt cô liếc nhìn hai người đàn ông lớn nhỏ, cuối cùng đưa con bướm trên tay cho Diệp Cảnh Trì.
"Anh thử xem." Nguyễn Linh rất vui vẻ: “Em đã nắm được bí quyết rồi, nếu anh không biết thì em có thể dạy anh!"
Diệp Cảnh Trì nhìn cô, nhận lấy con bướm đồ chơi.
Rồi trong ánh mắt mong đợi của Nguyễn Linh, anh vặn động cơ.
Ánh mắt Nguyễn Linh dõi theo đồ chơi, nhìn nó bay lên quay vòng, lơ lửng trong không trung một lúc, rồi lại rơi xuống tay Diệp Cảnh Trì một cách ổn định.
Sau khi đỡ lấy, Diệp Cảnh Trì còn không quên nhìn Nguyễn Linh một cái.
Nguyễn Linh: "......"
Tên đàn ông trẻ con!
Mặc dù cô cũng không đỡ hơn là bao.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận