Vốn dĩ Nguyễn Linh còn muốn trải nghiệm cảm giác "dạy tổng tài bá đạo một lần, nhưng bây giờ ước nguyện đã tan vỡ, chỉ đành thở dài một tiếng đầy tiếc nuối.
Nếu sớm biết vậy, lúc nãy cô đã không chơi nhiều lần trước mặt Diệp Cảnh Trì.
Người đàn ông này chắc chắn đã luôn âm thầm quan sát động tác của cô, mới có thể một khác ăn ngay như vậy.
Tuy nhiên, Nguyễn Linh chỉ thất vọng trong vài giây, rồi cô lại lấy lại tinh thần.
Cô không khách sáo lấy con bướm đồ chơi từ tay Diệp Cảnh Trì, rồi lại đưa cho Diệp Hủ.
Không thể dạy tổng tài làm việc thì dạy nam chính truyện vườn trường cũng được.
Tuy nhiên, sau khi Diệp Hủ nhận con bướm đồ chơi, cậu nhìn kỹ vài giây, thử một lần cũng thành công.
Nguyễn Linh: "......"
"Nhàm chán!" nói với giọng mà chỉ hai người có thể nghe thấy để phàn nàn: “Hai người các anh, thật chẳng thú vị gì cả!"
...
Trên phố đi bộ, Nguyễn Linh đi đi lại lại, mua được ba món đồ chơi.
Những món đồ chơi đã chơi chán thì giao cho Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ giữ hộ, cô tiếp tục tung tăng di chuyển.
Đi một lúc, Nguyễn Linh cảm thấy khát, cô bèn đề nghị mua chút đồ uống.
Tuy nhiên, trong tầm nhìn của cô chỉ thấy cửa hàng bán đồ ăn vặt, không có cửa hàng đồ uống.
Đi một vòng, cô lại có chút mệt mỏi.
Nguyễn Linh nhìn về phía người trách nhiệm trả tiền ngày hôm nay - Diệp Cảnh Trì.
Người đàn ông lập tức hiểu ý cô, bất lực nói: "Tôi đi mua nhé."
Nguyễn Linh được như ý nguyện, đôi mắt cười cong cong: "Vậy thì tổng giám đốc Diệp rồi."
Diệp Cảnh Trì hỏi: "Muốn uống gì?"
Nguyễn Linh không khách sáo trả lời: "Dạo này hơi muốn uống nước ép trái cây giải nhiệt, không biết gần đây có bán không. Nếu không có thì nước cam lồ cũng được."
Giữa lông mày của Diệp Cảnh Trì hiện lên chút bối rối.
Nguyễn Linh thấy hơi buồn cười, lại cảm thấy Diệp Cảnh Trì đúng là không giống như người bình thường hay uống thứ này, lúc này cũng không dễ giải thích cho anh hiểu.
Vì vậy, cô tốt bụng bổ sung: "Anh chỉ cần nhớ hai cái tên này là được, nếu không có thì mua những đồ uống khác có trái cây, anh cứ theo đó mà làm."
Diệp Cảnh Trì do dự một chút, gật đầu.
Sau đó lại hỏi Hủ muốn uống gì, nhận được câu trả lời "Sao cũng được".
"Vậy hai người ở đây đợi tôi một lát." Diệp Cảnh Trì nói: “Tôi mua xong mang về."
Cách đó một đoạn có ghế dài, vừa hay bên cạnh còn chỗ trống
Người đàn ông đi rồi, Nguyễn Linh và Diệp Hủ cùng ngồi xuống, lấy những món đồ chơi vừa mua ở trong tay Diệp Hủ.
Mặc dù những món đồ nhỏ này rất nhanh chóng chán, nhưng cảm giác vui vẻ mà chúng mang lại là thật.
Diệp Hủ lặng lẽ ngồi bên cạnh, nhìn cô chơi đùa vui vẻ với những món đồ chơi phát sáng, khóe miệng cũng không khỏi cong lên.
Hai phút sau, một giọng nói cắt ngang bầu không khí yên tĩnh giữa hai người.
"Tiểu Hủ?"
Nguyễn Linh ngẩng đầu lên, phát hiện ra một cặp đôi trung niên xa lạ, có vẻ như là một cặp vợ chồng.
Người vừa nói vừa nãy là người phụ nữ.
Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Linh là quay đầu nhìn Diệp Hủ, phát hiện ra biểu cảm của cậu thiếu niên không có gì bất thường, chỉ nhẹ nhàng nói một tiếng "Chào chú dì".
Cô thầm kết luận trong lòng: có lẽ không phải đến gây chuyện.
Không cách nào khác, một tháng gần đây cô gặp ai cũng toàn là người gây chuyện, vậy nên cô có chút ác cảm với người lạ.
Người phụ nữ chào hỏi Diệp Hủ xong, nhìn về phía Nguyễn Linh, lịch sự mở lời: "Cô là... vợ của tổng giám đốc Diệp?"
Nguyễn Linh thực ra không thích cách xưng hô này lắm.
Nhưng cũng chẳng thể làm gì khác, đối phương chỉ biết đến Diệp Cảnh Trì thì gọi như vậy quả thực là tiện lợi và ổn thỏa nhất.
Chỉ là một lần gặp gỡ tình cờ, cô cũng chẳng buồn giải thích.
Vậy nên Nguyễn Linh đứng dậy, gật đầu: "Vâng."
Người phụ nữ kia cũng giới thiệu chồng mình với Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh thản nhiên đón nhận sự lịch sự của hai người, nhưng cũng giấu đi ánh mắt dò xét.
Người phụ nữ nở một nụ cười nhã nhặn: "Chào cô Diệp. Chồng tôi họ Khâu, cũng đã quen biết tổng giám đốc Diệp gần mười năm, chúng tôi còn gặp nhau ở buổi tiệc hồi đầu năm."
Nguyễn Linh đáp lại một câu đơn giản.
Cô có thể đoán được, hai người này rõ ràng không quen cô, nhưng vẫn không ngại ngần đến chào hỏi cô, chỉ là muốn lấy lòng Diệp Cảnh Trì và muốn làm thân với tập đoàn Diệp Thị.
Có lẽ cũng phải trách Diệp Cảnh Trì, phạm vi xã giao quá rộng, đi đâu cũng có thể gặp người quen.
Quả nhiên, sau vài câu xã giao, vợ chồng nhà họ Khâu liền chuyển đề tài: "Cô Diệp, sao chỉ có cô và Tiểu Hủ, cậu Diệp còn đang bận làm việc à?"
Chuyện nhỏ như vậy cũng không cần giấu giếm, Nguyễn Linh trả lời: "Không, anh ấy đi mua trà trái cây."
Hai người đối diện nhìn nhau, đều không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Bà chủ Khâu còn chưa kịp hỏi thêm gì thì thấy chồng mình chạm vào cổ tay mình.
Bà ta quay đầu nhìn theo, sau đó mắt hơi mở to.
Chỉ thấy vị tổng giám đốc Diệp mà bà ta vừa nhắc tới đang không nhanh không chậm đi tới, tay trái tay phải đều cầm trà trái cây.
Cái ly màu hồng nhạt của trà trái cây từ trong túi nilon lộ ra, cùng một người đàn ông mặc trang phục tối màu, thân hình cao ngất trông cực kỳ không ăn rơ.
Ít nhất, hoàn toàn khác với Diệp Cảnh Trì trong ấn tượng của bọn họ.
Khi thấy Diệp Cảnh Trì xuất hiện, ngỡ ngàng trong chốc lát, cặp vợ chồng kia liền tiến lên.
"Tổng giám đốc Diệp, lâu rồi không gặp..."
"Thật trùng hợp quá tổng giám đốc Diệp, chúng tôi vừa gặp vợ và con trai của cậu ở đây, mọi người còn đang trò chuyện vui vẻ."
Diệp Cảnh Trì gật đầu khẽ ra hiệu, nụ cười nhã nhặn: "Chờ một lát.”
Nói rồi, Diệp Cảnh Trì đi đến bên cạnh Nguyễn Linh.
Người đàn ông cúi xuống đặt hai ly trà sữa đang cầm trên tay lên ghế dài, giọng nói dịu dàng: "Xem có thích loại nào không, em và Diệp Hủ mỗi người chọn một ly, vừa uống vừa đợi anh."
Nguyễn Linh: "Được."
Diệp Cảnh Trì lại dịu dàng nói với Diệp Hủ: "Giúp mẹ con mở trà trái cây, ở đây với cô ấy một lát rồi bố sẽ quay lại."
thiếu niên khẽ nói được: "Con biết rồi."
Xong xuôi mọi chuyện, Diệp Cảnh Trì mới đứng dậy đi về phía cặp vợ chồng kia.
Bên kia, hai người vợ chồng đã đến há hốc mồm.
Hai quen biết Diệp Cảnh Trì bao nhiêu năm, chưa từng thấy anh như thế này.
Diệp Cảnh Trì là người đàn nho nhã, nhưng đồng thời cũng là một doanh nhân quyết đoán, trước mặt người khác luôn là vẻ ngoài ôn hòa nhưng không kém pнần xa cách, khí chất đầy mạnh mẽ.
Nhưng hiện tại ở trước mặt vợ và con trai, anh lại hoàn toàn thu lại uy phong, dịu dàng đến mức khó tin.
Còn chưa nói tới, cậu thiếu niên Diệp Hủ vốn lạnh lùng, không ai có thể ép buộc, lại ngoan ngoãn lời ngồi bên cạnh cô.
Trong lòng hai vợ chồng tràn ngập sự khó tin, chỉ muốn lập tức tìm hiểu xem vợ mới của Diệp Cảnh Trì là người thế nào.
Chỉ tiếc là hiện tại điều kiện không cho phép, hai người thu lại sự tò mò, bắt đầu trò với Diệp Cảnh Trì với vẻ mặt tươi cười.
...
Năm phút sau, hai vợ chồng rời đi, trước khi đi còn đặc biệt chào hỏi Nguyễn Linh và Diệp Hủ một lần nữa.
Diệp Cảnh Trì nhìn về phía Nguyễn Linh đang uống trà trái cây, khóe mắt mang theo ý cười: "Buồn chán sao?"
Nguyễn Linh nhai nhẹ ống thành thật nói: "Có chút."
Giọng điệu của Diệp Cảnh Trì có chút bất đắc dĩ: "Cũng hết cách, dây chuyền sản xuất mới của họ muốn hợp tác với Diệp thị, nhưng tôi đã từ chối một lần rồi. Lần này tình cờ gặp lại, họ khó tránh khỏi muốn thử lại lần nữa."
Nguyễn Linh nhíu mày, hình như đây là lần đầu tiên Diệp Cảnh Trì nói chuyện công việc với cô.
Cô có chút tò mò: "Vậy anh có đồng ý không?"
"Không." Diệp Cảnh Trì nghiêm túc trả lời: “Trước giờ tôi không có ý định đồng ý với họ, nên nhập nhằng với họ, nói sẽ xem xét lại."
Nguyễn Linh cười ra tiếng: "Anh nói với em như vậy, không sợ đến lúc đó em vạch trần anh trước mặt người ta, nói anh giả dối sao?"
Diệp Cảnh Trì nhướng mày: "Trong giờ nghỉ mà họ để làm phiền vợ và con trai tôi, tôi kiên nhẫn trả lời họ, đã là cho họ mặt mũi rồi."
Nguyễn Linh chớp mắt.
"Chưa kịp hỏi anh." Cô chỉ tay vào hai ly trà sữa chưa mở nắp trên ghế bên cạnh, chuyển chủ đề: “Chúng ta chỉ có ba người, sao anh lại mua bốn ly?"
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh thật sâu.
Sau anh mới chậm rãi nói: "Tôi đã xem bản đồ, gần đây chỉ có một cửa hàng đồ uống, hai loại mà em nói trước đó đều không có. Tôi sợ mua không đúng ý em, nên đã chọn thêm vài loại khác nhau."
Nguyễn Linh "Ồ" một tiếng.
Chẳng trách, cô vừa rồi còn có chút thắc mắc, sao những ly mà Diệp Trì mang về không phải hai loại mà cô nói.
Tuy nhiên, mấy ly này cũng khá ngon, cô tự chọn cho mình một ly xoài, đưa Diệp Hủ một ly cam.
Nguyễn Linh lại hỏi: hai ly còn lại anh uống?"
Cảnh Trì mỉm cười: "Cung kính không bằng tuân mệnh."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận