Ba người lại đi dạo ở phố đi bộ một lúc, vô thức đã hơn chín giờ.
Người trên phố đã thưa dần, Nguyễn Linh cũng cảm thấy đi có chút mệt.
Tài xế dừng xe ở cổng, đón mấy người về biệt thự.
Trên đường về nhà, Nguyễn Linh nhìn điện thoại, phát hiện Vệ Lam và Tô Quân Nhược đã lần lượt gửi tin nhắn.
[Vệ Lam: Chị chủ ơi, chị chụp đẹp quá, em thích tất cả các bức ảnh!]
[Vệ Lam: Em đã chọn được những bức ảnh muốn chỉnh sửa rồi, nhưng hơi nhiều một chút, vượt quá số lượng chúng ta đã nói trước đó]
[Vệ Lam: Em muốn thêm tiền để chỉnh sửa thêm vài bức nữa có được không?]
[Nguyễn Linh: Được, phần chỉnh thêm chị sẽ giảm giá 20% cho em]
[Vệ Lam: Tốt quá! Em sẽ gửi mã số ảnh cho chị ngay!]
[Vệ Lam: Huhu, chị đúng là người tốt, sau này khi thành phẩm ra em sẽ giúp chị đăng trên vòng bạn bè để quảng cáo, chắc chắn chị sẽ có nhiều khách hơn!]
[Vệ Lam: Em đã là khách quen rồi, sau này muốn chụp tiếp thì có thể chen hàng được không?]
Nguyễn Linh không nhịn được cười, đối phương đã hẹn chụp lần sau rồi, bây giờ lại bắt đầu nghĩ đến chuyện chen hàng.
[Nguyễn Linh: Được, không thành vấn đề]
[Nguyễn Linh: Em là khách hàng VIP của chị, có quyền ưu tiên đặt lịch]
[Vệ Lam: Cảm ơn chị ạ! Chị tốt quá!]
Sau khi trả lời tin nhắn của Vệ Lam, Nguyễn Linh lại mở khung chat với Tô Quân Nhược, phát hiện Tô Quân Nhược cũng đến đặt lịch chụp ảnh.
[Tô Quân Nhược: Cô ơi, cháu suy nghĩ mãi, có lời muốn hỏi]
[Tô Quân Nhược: Cháu rất thích trang phục hôm nay, nên có thể đặt lịch chụp một bộ giống như hôm nay không ạ?]
[Tô Quân Nhược: Cô ơi, cháu thấy trong bảng giá của cô có gói chụp đôi, nếu được thì cháu sẽ đi hỏi bạn thân cháu xem tuần sau có muốn đi cùng không]
Nguyễn Linh không ngờ studio của mình mới mở được vài ngày mà đã có xu hướng bận rộn.
Trước đây vài ngày, Nguyễn Linh đã liên tiếp nhận được hai đơn hàng. Một đơn hẹn chụp vào thứ Hai tuần sau, một đơn hẹn chụp vào cuối tuần sau.
Thêm lời này của Tô Quân Nhược, tuần sau đã có tổng cộng ba đơn.
Vốn dĩ, kế hoạch của Nguyễn Linh là một tuần nhận ba đơn hàng, nếu nhiều hơn thì cô có thể sẽ không thể xử lý nổi.
Cô nghĩ một lúc, trước tiên trả lời Tô Quân Nhược là có thể.
Sau đó, Nguyễn Linh lại suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình có thể đã đến lúc cân nhắc chuyện tuyển dungj một trợ lý.
Tuy Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt đều làm tốt, nhưng chúng còn có công việc của mình, không thể chạy đến giúp cô làm trợ lý mãi được.
Hơn nữa, sau khi trường học khai giảng, hai cô gái chắc chắn cũng không thể thường xuyên đến giúp đỡ.
Chỉ là tìm trợ lý không phải là một việc dễ dàng, loại công việc thời gian làm việc không ổn định này vốn đã có sức cạnh tranh hạn chế, cô còn phải xem xét năng lực làm việc của đối phương, cũng như xem xét liệu họ có thể hợp tác với cô hay không.
Vì vậy, đầu tiên Nguyễn Linh liệt kê ra kế hoạch tuyển dụng, quyết định trong thời gian này sẽ từ từ chú ý.
Ở trên xe trả lời tin nhắn suốt chặng đường, vừa xong thì đúng lúc tới nhà.
Khi chuẩn bị lên lầu, Diệp Cảnh Trì gọi tên Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh có chút ngạc nhiên quay lại.
Cô không nghĩ ra lúc này, Diệp Cảnh Trì còn có chuyện gì để tìm mình.
Đồng thời Diệp Hủ cũng quay lại nhìn một cái, ánh mắt liếc qua giữa hai người, sau đó dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Khi rời đi, bước chân có phần vội vàng.
Nguyễn Linh: "..."
Phản ứng của Diệp Hủ khiến cô cũng suýt nghĩ rằng mình sẽ xảy ra chuyện gì đó với Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh: "Sao vậy?"
Diệp Cảnh Trì nhìn cô một cái rồi mớᎥ hỏi: "Em gần đây... bận lắm sao?"
Nguyễn Linh không hiểu ý của anh, trả lời anh một câu: "Cũng bình thường, có bận thì cũng không bằng anh."
Đúng là tuần này thì cô không quá bận, mấy khách hàng đặt lịch đều là tuần sau mới đến chụp, nếu nói bận thì cũng là tuần sau.
Diệp Cảnh Trì do dự một chút, không nói ngay.
Điều này khiến Nguyễn Linh càng thêm ngạc nhiên.
Có chuyện gì mà khiến Diệp Cảnh Trì cũng phải do dự không biết có nên nói hay không?
"Không sao, có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng đi." Nguyễn Linh thẳng thắn nói: “Nếu không muốn em sẽ từ chối anh, không khách sáo đâu."
Biểu cảm của Diệp Cảnh Trì thoáng có chút ngạc nhiên, sau đó bật cười.
"Cũng không có gì, chẳng qua gần đây có một buổi tiệc tối." Diệp Cảnh Trì nói: “Là một buổi tụ họp của một số người bạn cũ, năm nào cũng chỉ có hai cha con tôi tham gia, nhưng năm nay có chút khác biệt."
Nguyễn Linh đã hiểu ra, khác biệt chính là cô và Diệp Cảnh Trì vừa mớᎥ kết hôn.
Vì vậy, trong những dịp như vậy, người vợ mới cưới của Diệp Cảnh Trì là cô, cũng nên tham dự.
Nguyễn Linh: "Thời gian là khi nào?"
Diệp Cảnh Trì trả lời: "Thứ bảy tuần này."
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, gật đầu: "Được."
Tuần này cô không có nhiều việc, chỉ cần dành thời gian chỉnh sửa những bức ảnh chụp vào ban ngày. Nếu có khách hàng mới muốn đặt lịch, chỉ cần tránh ngày thứ bảy là được.
Mặc dù cô không có nghĩa vụ phải phối hợp với Diệp Cảnh Trì, nhưng những việc như vậy đều là có qua có lại.
Diệp Cảnh Trì bình thường chưa bao giờ yêu cầu cô làm bất cứ điều gì, cũng tôn trọng thời gian của cô. Vậy thì cô với tư cách là vợ trên danh nghĩa, thỉnh thoảng dành thời gian đi cùng Diệp Cảnh Trì tham dự các hoạt động cũng không sao.
Hơn nữa, cô cũng chưa bao giờ tham gia loại hình hoạt động này, còn có chút mới lạ.
Thấy Nguyễn Linh đồng ý nhanh chóng như vậy, Diệp Cảnh Trì hơi nhếch mép cười: "Được. Vậy tôi sẽ nói ông Hà, để ông ấy giúp em chuẩn bị. Em có gì không hiểu thì có thể hỏi trực tiếp tôi, cũng có thể hỏi ông Hà hoặc là trợ lý Bùi."
Nguyễn Linh:
Vừa rồi Diệp Cảnh Trì hỏi một cách thận trọng, còn đặc biệt thử thăm dò cô, khiến Nguyễn Linh càng thêm tò mò.
Thế là cô lại hỏi: "Lúc nãy nếu nói em nói không có thời gian thì sao?"
Biểu cảm của Diệp Cảnh Trì hơi thay đổi, thu ánh mắt lại: "Vậy thì tôi chỉ có thể giống như trước đây, cùng Diệp Hủ đi thôi."
Nguyễn chớp mắt nhìn anh.
Cô cảm thấy, cách nói chuyện và giọng điệu của người đàn ông khi nói câu này, có chút đáng thương.
Nhưng chỉ là một cảm giác thoáng qua, ngay sau đó Diệp Cảnh Trì lại ngẩng đầu nhìn cô, mặt không biểu cảm.
"À." Diệp Cảnh Trì liếc nhìn bàn tay đang thả lỏng của Nguyễn Linh: “Trước đây có nói đến nhẫn cưới, em có tìm thử không?"
Nguyễn Linh giật mình.
Cô đã quên mất.
Trước đây hình như cô có nghĩ đến một lần, nhưng ngay sau đó cô lại bị những việc khác phân tâm.
Hơn nữa, cô luôn cảm thấy việc mua nhẫn không phải việc quá quan trọng.
Nguyễn Linh thành thật trả lời: "Em vẫn chưa kịp để ý, sao vậy?"
Diệp Cảnh Trì trầm giọng nói: "Lần này đi dự tiệc, có thể sẽ cần."
Nguyễn Linh chợt hiểu.
Đúng vậy, có thể vợ chồng bình thường thì chẳng ai để ý đến việc đeo nhẫn hay nhiều người lười chắc cũng cất trong hộp rồi.
Nhưng người có địa vị như Diệp Cảnh Trì, có lẽ cũng giống như người của công chúng vậy. Không đeo nhẫn bị người ta nhìn thấy, rất có thể sẽ bị đồn thổi là ly hôn.
Nhưng Nguyễn Linh thực sự không mấy mặn mà với chuyện mua nhẫn đôi.
Cô không phải là không thích trang sức, chỉ là sở thích trang sức của cô từ đã rất thủy chung, chỉ thích những thứ lấp lánh.
Khi còn nhỏ, bố mẹ dẫn cô đi mua dây buộc tóc, cô đã nhìn trúng một chiếc được đính đầy đá lấp lánh. Từ đó chỉ thích mỗi nó, ngày nào đi học cũng phải dùng chiếc dây đó để buộc tóc.
Sau này lớn lên cũng vậy, quần áo của Nguyễn Linh thường là kiểu dáng đơn giản, nhưng trang sức lại là những thứ cầu kỳ, lấp lánh.
Còn nhẫn đôi thì không giống như nhẫn kim cương, thường là vòng trơn, cùng nhất là đính kim cương nhỏ, không phù hợp với gu thẩm mỹ "kỳ quặc" của cô.
"Hay là..." Nguyễn Linh ngẫm nghĩ: “Dùng cái trước đó đi?"
……
Khi Diệp Cảnh Trì rời đi, dường như anh còn có chút do dự.
Nguyễn Linh cũng không chắc chắn lắm.
Tuy nhiên, cô nghĩ, Diệp Cảnh Trì bận rộn như vậy, chắc chắn sẽ không vì chuyện nhỏ này mà tính toán với cô đâu nhỉ?
Vì vậy, cô nhanh chóng quên đi chuyện này, bắt đầu thư giãn trước khi đi ngủ——
Nguyễn Linh lấy máy tính bảng ra, bắt đầu chơi trò chơi kinh doanh nhà hàng mà cô vừa tải xuống gần đây.
[Ký chủ chú ý, sắp——Ủa?]
Nguyễn Linh lười biếng đổi giấy dán tường cho "nhà sau đó hỏi: "Làm gì mà kinh ngạc vậy?"
[Hôm nay dữ liệu trong cơ sở dữ liệu rõ ràng là có một nhiệm vụ chính tuyến chưa được công bố! Sao bây giờ lại biến mất rồi?]
Nghe thấy vậy, Nguyễn Linh cũng có chút hứng thú: "Hả? Nhiệm vụ chính tuyến không phải là tuân theo cốt truyện gốc của cuốn truyện sao?"
[Đúng vậy! Vì vậy, nhiệm vụ chính tuyến thường sẽ không thay đổi.]
Nguyễn Linh: "Trừ khi?"
[Trừ khi cốt truyện gốc bị thay đổi!]
Nguyễn Linh giật mình: "Cốt truyện gốc bị thay đổi?"
[Đúng vậy! Nếu cốt truyện gốc bị thay đổi thì nhiệm vụ chính tuyến cũng có thể bị thay đổi.]
Nguyễn Linh trầm ngâm: "Vậy thì sao?"
Hệ thống suy nghĩ: [Trừ khi xảy ra biến cố gì đó, cốt truyện gốc không thể tiếp tục được, vậy thì rốt gì……]
Nguyễn Linh: “Vậy cậu đọc cho tôi nghe mấy nhiệm vụ chính tuyến tiếp theo đi, để tôi giúp cậu phân tích thử.”
[Được, nhiệm vụ tiếp theo là——Đợi đã!]
Hệ thống cuối cùng cũng nhận ra: [Cô đang dụ tôi!]
Nguyễn Linh thở dài: “Bị cậu phát hiện rồi.”
Trước đây cô đã hỏi hệ thống, có thể công bố nhiệm vụ trước thời hạn không, đã bị từ chối.
Nghe nói nhiệm vụ sẽ được điều chỉnh liên tục dựa trên tình hình thực tế, vì vậy chỉ có thể được phát hành cho ký chủ vào thời gian và địa điểm cụ thể.
“Vậy thì tôi cũng không thể giúp cậu được.” Nguyễn Linh nhướng mày, tỏ vẻ sung sướng.
Hệ thống rất kiên trì: [Không được, tôi nhất định phải tìm ra nguyên do mọi chuyện! Chờ tôi đi xem lại cốt truyện gốc đã.”
Nguyễn Linh cũng không vội vàng, tiếp tục trang trí “nhà hàng” của mình trên máy tính bảng.
Mười phút sau, hệ thống cuối cùng cũng lên lại.
[Tôi hiểu rồi! Trong cốt truyện gốc, cô chủ động đề nghị với Diệp Cảnh Trì, muốn cùng anh ấy tham dự bữa tiệc. Nhưng hôm nay Diệp Cảnh Trì đã mời cô trước, vì vậy nhiệm vụ không còn nữa.]
Nguyễn Linh suy ngẫm.
[Tuy nhiên, vấn đề không lớn! Chỉ là một biến động nhỏ, sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển của cốt truyện phát triển của tổng thể thế giới.]
Nguyễn Linh chớp mắt.
“Nếu vậy.” Nguyễn Linh bỗng nhiên nói: “Nối tôi ly hôn với Diệp Cảnh Trì ngay bây giờ, liệu tất cả nhiệm vụ chính tuyến có biến mất không?”
[? ? ?]
Hệ thống rất ngạc nhiên: [Cô muốn làm gì?]
Nguyễn Linh vô tội: “Tôi chỉ hỏi thôi.”
[Không được! Nếu ký chủ thực hiện thay đổi quá lớn, sự phát triển của cốt truyện không thể tự phục hồi, toàn bộ thế giới sẽ trở nên không ổn định, thậm chí có khả năng sụp đổ!]
“Được rồi.” Nguyễn Linh tiếc nuối nói: “Tôi biết rồi.”
[Nói chung, ký chủ tuyệt đối không được có suy nghĩ nguy hiểm như vậy!]
“Biết rồi.” Nguyễn Linh nói: “Cậu có thể đi rồi, đừng làm phiền tôi chơi game.”
Sau khi không yên tâm nhắc nhở cô nhiều lần, hệ thống cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Nguyễn Linh vừa di chuyển ngẫu nhiên trên máy tính bảng vừa suy nghĩ.
Cô thực sự không có ý định ly hôn ngay, cô đang rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, studio cũng vừa mới có khởi sắc.
Nguyễn Linh muốn tạm thời giữ nguyên hiện trạng, đợi tình hình của studio ổn định rồi tính tiếp cũng không muộn.
Nhưng lời của hệ thống cũng thực sự nhắc nhở cô, xem ra nhiệm vụ chính tuyến sẽ thay đổi theo sự thay đổi của tình hình thực tế, vậy sau này cô có thể lợi dụng điều này.
Những ngày tiếp theo, Nguyễn Linh đã sửa xong tất cả những bức ảnh cho Vệ Lam.
Vệ Lam vô cùng hài lòng, nóng lòng muốn đăng ảnh chín ô lên vòng bạn bè.
Tuy nhiên, lần này bức ảnh chụp theo chủ đề Thất Tịch, cho nên cô ấy phải kiềm chế, chỉ đăng một tấm ảnh tự sướng ngày hôm đó để làm phần giới thiệu.
Sáng thứ tư, quản gia Hà tìm thấy Nguyễn Linh, hỏi cô có cần giúp đỡ để chuẩn bị trang phục và trang sức cho bữa tiệc hay không. Còn nói nếu có nhu cầu, có thể bảo bên thương hiệu đến nhà.
Nguyễn Linh nghe xong mắt sáng lên, lập tức đồng ý.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận