Cô rất thích thử những điều mới lạ, loại dịch vụ dành riêng cho phu nhân mà cô từng nghe nói, tất nhiên cô cũng muốn trải nghiệm một lần.
Nói không chừng, bỏ lỡ lần này thì không còn lần nào nữa.
Hiệu suất của phía thương hiệu rất cao, chiều đã đến nhà.
Người đến phục vụ Nguyễn Linh là một phụ nữ mặc vest, từ đầu đến chân đều rất tinh tế, được cho là một chuyên gia tư vấn có kinh nghiệm làm việc dày dặn.
Cùng đi theo còn có hai nhân viên phụ trách vận chuyển quần áo, chuyên gia tư vấn giới thiệu đây là dịch vụ phục vụ 3:1 cao cấp nhất.
Mọi người lấy tất cả các mẫu trang phục mới của thương hiệu trong phòng khách của biệt thự nhà họ Diệp ra, trưng bày ở trước mặt Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh có chút kinh ngạc, sau đó tự nhiên lựa chọn trang phục.
Diệp Hủ vốn đang ở trong phòng đọc sách, nghe thấy động tĩnh ở tầng dưới, xuống lầu xem thử.
Liếc mắt một cái, suýt chút nữa cậu tưởng mình đi nhầm chỗ.
Phòng khách rộng rãi trong nhà, lúc này đã bày lên mấy giá treo, trên đó treo vô số chiếc váy với đủ màu sắc và kiểu dáng khiến người ta hoa mắt.
Nguyễn Linh đang đi lại giữa các giá treo, chọn lựa một cách thích thú, tựa như nữ hoàng đang đi tuần tra lãnh thổ của mình.
Diệp Hủ: "..."
Cậu ngẩn người ra vài giây, không kịp phản ứng.
Nguyễn Linh nhanh mắt nhìn thấy thiếu niên đang đứng ở đầu cầu thang, gọi cậu: " Diệp Hủ! Con đến rất đúng lúc, mau lại đây giúp mẹ chọn quần áo đi."
Diệp Hủ im lặng một lúc.
Bây giờ quay trở lại phòng, liệu có muộn quá không?
...
Sau khi thỏa mãn thị giác, Nguyễn Linh đã chọn ra vài bộ trang phục mà cô thích nhất để thử.
Ngoài trang phục, phía thương hiệu cũng mang theo một số phụ kiện để phối với quần áo.
Vì vậy, mỗi khi mặc một bộ, Nguyễn Linh sẽ sử dụng phụ kiện từ thương hiệu và trong tủ quần áo của mình để phối với trang phục.
Nhân tiện cũng hỏi ý kiến của Diệp Hủ.
Nói thật, Nguyễn Linh không quan tâm lắm đến ý kiến của Diệp Hủ.
Quần áo và trang sức đều được mặc trên người cô, cô thích mới là quan trọng nhất.
Chỉ là mỗi khi Diệp Hủ tỏ ra bối rối, hỏi cô những bộ quần áo và trang sức này có gì khác nhau, vẻ mặt ấy thực sự khiến Nguyễn Linh thấy rất thú vị.
Vì thế sau khi cầm hai chiếc nhẫn bảo thạch phong cách có chút tương tự, lần lượt đeo ở ngón trỏ cùng ngón giữa, Nguyễn Linh hứng thú khoe cho Diệp Hủ xem.
“Diệp Hủ, tới giúp mẹ chọn!” Nguyễn Linh cười híp mắt: “Hai kiểu nhẫn này, cái nào đẹp hơn?”
Ánh mắt thiếu niên quả nhiên lại trở nên hoang mang.
Ở trong mắt Diệp Hủ, hai chiếc nhẫn này có màu sắc khác nhau mấy, hình dạng ngoại trừ một cái hình tròn, một cái là hình tròn dài hơn một chút thì không có bất kỳ khác biệt gì.
Diệp Hủ mở miệng, muốn nói lại thôi.
Đúng lúc này Diệp Cảnh Trì tan trở về.
Vừa vào phòng khách, liền Nguyễn Linh đang đeo hai chiếc nhẫn, giơ tay lắc lư trước mặt Diệp Hủ, hăng hái bừng bừng hỏi ý kiến đối phương.
Người đàn ông trầm mặc.
Cho nên...... Chỉ là không thích nhẫn cưới sao?
Chiều thứ ba, Nguyễn Linh đã chọn xong váy dạ hội và trang sức cần thiết cho bữa tiệc tối.
Vào bữa tối thứ năm, Diệp Cảnh Trì lại nhắn cho Nguyễn Linh tin.
Vì hành vi theo dõi và xâm nhập trường học trái phép, Nguyễn Huỳnh bị tạm giam, ngày mai sẽ chính thức thi hành.
Tội danh này thường hay xảy ra, nếu tình tiết không nghiêm trọng thì có thể chỉ cần hòa giải, thậm chí không cần nộp phạt.
Nhưng do bằng chứng giám sát và ghi âm đầy đủ, cộng với việc có người của Diệp thị giám sát để đảm bảo gia đình Nguyễn không thể gây rối, cuối cùng vẫn kết án Nguyễn Huỳnh mười ngày tù giam.
Khi nghe kết quả phán quyết, Nguyễn Linh còn đang tập trung chiến đấu với món gà trong đĩa.
Bữa tối hôm nay có một món khai vị, chân gà với chanh, là hương vị yêu thích của cô.
Nguyễn Linh nhổ xương gà ra, liếm môi, rồi mớᎥ thắc mắc hỏi: “Tại sao không thi hành ngay?”
Ánh mắt của Diệp Cảnh Trì dừng lại trên môi cô nửa giây, sau đó trả lời: “Dù sao cô ta cũng có quan hệ huyết thống với em, nếu em có ý kiến khác…”
Nguyễn Linh đang cầm một chiếc chân gà khác, nghe vậy thì chớp mắt.
Diệp Cảnh Trì dường như luôn lo lắng cô còn tình cảm với những người trong nhà họ Nguyễn, lần đó trước khi cảnh cáo Nguyễn Minh Vĩ, anh cũng đặc biệt hỏi ý kiến của cô.
Theo mô tả của hệ thống, trước đây nguyên chủ dường như thực sự vẫn còn tình cảm với nhà họ nguyễn, luôn hy vọng vào Nguyễn Minh Vĩ.
Nhưng hiện tại Nguyễn Linh hoàn toàn không có, cô chỉ cảm thấy gia đình đó thật kỳ lạ.
Vì vậy, Nguyễn Linh bình tĩnh nói: “Yên tâm, bây giờ em chỉ thấy chán ghét những người nhà họ Nguyễn đó, không có tình cảm khác.”
Diệp Cảnh Trì khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
……
Ăn xong tối, Nguyễn Linh cầm máy tính đi ra ban công, chỉnh sửa ảnh cho khách.
Hôm qua và sáng hôm nay cô đã sửa xong phần lớn, tối nay vừa vặn hoàn thành nốt mấy tấm cuối.
Thực ra không chỉ Vệ Lam mong chờ thành phẩm, bản thân Nguyễn Linh cũng mong chờ thành phẩm đầu tiên chụp cho khách sau khi studio khai trương.
Lần này từ việc lên ý tưởng thiết kế chủ đề đến việc bố trí cảnh, đến việc chụp ảnh thực tế, cô đều tốn rất nhiều chất xám và thể lực.
Trải qua bao nhiêu ngày như vậy, giờ nhìn thấy thành phẩm cuối cùng trong tay mình đã hoàn thành, là một việc rất có thành tựu.
Cuối cùng cũng sửa xong tấm ảnh cuối, Nguyễn Linh gửi cho Vệ Lam, tiếp theo lại tự mình ngắm nghía một lúc với vẻ hài lòng.
Sau đó cô ấy đứng, duỗi người rồi miệng lẩm bẩm: “Quá đẹp!”
Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên từ phía sau: “Cái gì đẹp?”
Nguyễn Linh giật mình, quay lại trừng mắt với anh: “Sao anh đi lúc nào cũng không có tiếng vậy, hay anh cố ý dọa em?”
Diệp Cảnh Trì bất lực: “Không có, là em quá tập trung.”
Nguyễn Linh nghi ngờ nhìn
Vẻ mặt Diệp Cảnh Trì dịu dàng, ánh mắt cũng rất chân thành.
Tất nhiên quan trọng nhất, vẫn là chủ nhân của đôi mắt này quá đẹp.
Là một người mê trai, Nguyễn Linh trong phút chốc mềm lòng vài phần.
Cô quay sang trả lời câu hỏi đầu tiên của người đàn “Em vừa rồi nói, ảnh em chụp quá đẹp.”
Đôi lông mày Diệp Cảnh Trì khẽ động, hỏi cô: “Có phiền cho tôi xem chút không?”
Nguyễn Linh lập tức từ chối: “Tất nhiên không được!”
Diệp Cảnh Trì có vẻ hơi ngạc nhiên.
Nguyễn Linh nghĩ anh có thể đã hiểu lầm điều gì đó, vì vậy cô giải thích thêm: “Là ảnh em chụp cho khách hàng, nên không tiện cho anh xem.”
là ảnh của mình, có lẽ cô sẽ thực sự có hứng thú cho Diệp Cảnh Trì xem.
Tuy nhiên, đó là ảnh của Vệ Lam, bất kể là vì tính chuyên nghiệp hay đạo đức nghề cô đều không nên tùy tiện cho người khác xem ảnh của khách hàng.
Diệp Cảnh Trì cũng hiểu ra: “Xin lỗi.”
Nguyễn Linh rộng lượng nói: “Không sao, anh cũng không biết.”
Diệp Cảnh nhìn cô, đột nhiên nói: “Lần trước nói muốn đến studio của em xem, vẫn chưa có dịp.”
Nghe vậy, Nguyễn Linh tò mò nhìn Diệp Cảnh Trì.
Anh thực sự quan tâm đến studio của cô hay chỉ đang tìm chủ đề để nói chuyện?
Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh nói: “Anh muốn xem thì lần sau khi em đi dựng cảnh, anh có thể theo em.”
Bộ ảnh chủ đề Thất Tịch có thể kéo dài khoảng một tháng, nhưng cô cũng đã có ý tưởng cho chủ đề tiếp theo ở trong lòng.
Tuy nhiên, không gian studio có hạn, một số đạo cụ cần được sử dụng lại.
Vì vậy, cô vẫn chưa bắt đầu cụ thể, cần đợi đến khi cần sử dụng khung cảnh cũ mớᎥ bắt đầu dựng lại.
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì hiện lên một tia cười: “Được.”
Nguyễn Linh lại nghiêm túc nói: “Tuy nhiên cũng không thể cho anh tham quan phí, anh đến thì cũng phải làm khổ sai cho em.”
Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng kéo dài âm “ồ”: “Khổ sai gì đây?”
Nguyễn Linh nghiêm túc nói: “Đến lúc đó anh sẽ biết. Thế nào? Bây giờ hối hận còn kịp.”
Diệp Cảnh Trì khẽ cười một tiếng, nói: “Không hối hận.”
Giọng nói của anh rất hay, còn cố ý nói chậm lại.
Vì vậy, ba chữ này nghe có vẻ hơi quyến rũ.
Trái tim Nguyễn Linh xuyến xao, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Cũng nhờ Diệp Cảnh Trì chủ động chuyển chủ đề: “À, vẫn chưa hỏi em, chụp hôm đó diễn ra suôn sẻ chứ?”
Ánh mắt của người đàn ông, có vẻ thực sự quan tâm, không giống như đang xã giao.
Nguyễn Linh do đó cũng trả lời một cách nghiêm túc: “Cũng được, khách hàng phối hợp rất tốt, Tô Quân Nhược…À, anh có thể không biết, hai người bạn cùng lớp của Diệp Hủ cũng giúp em rất nhiều.”
Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng “Anh biết Tô Quân Nhược, mẹ cô bé và anh cũng coi như là bạn
Nguyễn Linh bị anh gợi lên chút tò mò: “Ồ? Anh và mẹ của Tô Quân Nhược có biết nhau?”
Trong tiềm thức của cô, nghe một người như Diệp Cảnh Trì nói ra từ “bạn” thì chắc cũng có trọng lượng nhất định.
Diệp Cảnh Trì đã nói là bạn cũ thì chắc chắn là thật sự có giao tình.
Nguyễn Linh và Tô Quân Nhược đã rất thân thiết, nhưng vẫn chưa gặp được mẹ của Tô Quân Nhược, cũng hoàn toàn không hiểu rõ đối phương.
Cô luôn chỉ nghĩ Tô Quân Nhược yêu đơn phương Diệp Hủ, nhưng không ngờ rằng nhà họ Diệp và nhà họ Tô lại có gì đó sâu xa.
thấy câu hỏi của Nguyễn Linh, Diệp Cảnh Trì trầm ngâm một lúc: “Nói ra thì hơi dài, em muốn ngồi xuống nghe không?”
“Được.” Nguyễn Linh gật đầu, cô rất thích hóng hớt tám chuyện mà.
Đặc biệt là người kể câu chuyện này lại là Diệp Cảnh Trì, danh tiếng và thành tích của anh dường như cũng vô hình chung tăng thêm một lớp bảo đảm cho mức độ hấp dẫn của câu chuyện.
Sau đó, cô đột nhiên nhớ ra một vấn đề, Diệp Cảnh Trì đến tìm cô, vốn dĩ muốn làm gì?
lẽ lại là đến cô tán gẫu, kể chuyện cho cô nghe sao?
Nguyễn Linh có chút bối rối nhìn về phía Diệp Cảnh Trì.
Ánh mắt của người đàn ông mang theo ý cười, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng cũng lộ ra vài phần dịu dàng: “Sao, lại không muốn nghe rồi?”
Giọng điệu này, càng giống như muốn kể chuyện ru ngủ cho cô.
Nguyễn Linh quyết định không nghĩ nhiều nữa, cô gật đầu:“Nghe!”
Không nghe thì quá phí!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận