Cô nhìn xung quanh, sau đó đi đến một chiếc bàn gỗ nhỏ bên cạnh giàn hoa, ngồi xuống.
Mép ban công có một đèn dây màu vàng, Nguyễn Linh ngay trước đèn dây, chống cằm nhìn Diệp Cảnh Trì, ánh mắt chăm chú lại mong đợi.
Gương mặt cô hơi ngẩng lên, con ngươi màu đen phản chiếu ánh sáng phát ra từ đèn dây, đôi mắt sáng long lanh.
Có lẽ cô cũng không biết, lúc này trông mình quyến rũ đến nhường nào.
Diệp Cảnh Trì vô cớ hít một hơi, đôi mắt lấp lánh.
Linh hoàn toàn không hay biết, vẫy tay thúc giục anh:“Nào, kể đi.”
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì rất trầm, thậm chí có chút khàn: “Ừm.”
Người đàn ông chậm rãi đi đến chiếc ghế đối diện Nguyễn Linh, ngồi xuống.
Sau một lúc im lặng, Nguyễn Linh chớp mắt:“Hả? Còn không bắt đầu à?”
Để một câu chuyện thôi mà, cũng đâu có cần vòng vo vậy chứ.
Ánh mắt sâu thẳm của Cảnh Trì hướng về cô, cuối cùng cất lời.
“Mẹ của Tô Quân Nhược là Tô Cầm, là bạn cùng trường khoa chính quy trên tôi mấy cấp. Năm tôi vào học thì cô ấy mớᎥ tốt nghiệp không lâu, ở trường cũng có chút danh tiếng.”
Giọng kể của người đàn ông lành lạnh, trầm lắng mà nhẹ nhàng, kể chuyện mang đến cảm giác như thủ thỉ bên tai.
Nguyễn Linh đã nhanh chóng tiến vào trạng thái, hỏi anh: “Vậy sao? Thế chắc chắn cô ấy có chỗ hơn người rồi.”
Cô đã xem lý lịch của Diệp Cảnh Trì, anh học chuyên ngành chính ở trường nổi danh nhất cả nước. Mẹ Tô Quân Nhược có thể nổi danh ở một trường như vậy, chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.
Diệp Cảnh Trì không tỏ ý kiến, chỉ ừ một tiếng.
Rồi anh lại tiếp tục nói: “Rất nhiều người biết Tô Cầm, bởi vì cô ấy vừa tốt nghiệp thì đã lấy một doanh nhân rất nổi tiếng ở nơi đó.”
Nguyễn Linh mở to hai mắt: “Vậy à?”
Thực ra lúc này nếu suy nghĩ kỹ một chút, những lời đồn thổi này được nói từ miệng Diệp Cảnh Trì, dường như có chút kỳ lạ.
Nhưng lúc Diệp Cảnh Trì kể chuyện biểu cảm rất bình tĩnh, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, tựa như chỉ là với tư cách một người ngoài cuộc đang thuật lại sự thật, không hề có bất kỳ ý “nói xấu người khác” nào.
Vì vậy Nguyễn Linh cũng không cảm thấy có gì khó chịu, chỉ là tò mò nghe tiếp.
Diệp Cảnh Trì tiếp tục nói: “Sau khi cưới năm năm, chồng cô ấy bất ngờ qua đời, là tai nạn xe cộ.”
Nguyễn Linh nghe đến mê mẩn: “Sau đó thì sao?”
Giọng điệu của Diệp Cảnh Trì vẫn không có gì thay đổi:“Do thỏa thuận trước hôn nhân, tài sản đều do cha mẹ của bên kia thừa kế. Tô Cầm và con gái còn đang học mẫu giáo của cô ấy không được một xu nào, cũng không được nhận bất kỳ cổ phần nào.”
“Nghe nói cái thỏa thuận trước hôn nhân đó có thời hạn là mười năm, lúc đó nhiều người cảm thán cô ấy thật xui xẻo, thời hạn mới qua được một nửa đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Biểu cảm của Nguyễn Linh không thể che giấu sự ngạc nhiên,
Trước khi Diệp Cảnh Trì thực sự bắt đầu kể, cô không ngờ đó sẽ là một câu chuyện kịch tính như vậy.
Phải thừa nhận rằng Nguyễn Linh đã bị câu chuyện này thu hút.
Cô không khỏi hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Biểu cảm của Diệp Cảnh Trì vẫn bình thản, nhưng những gì anh nói lại khiến người ta ngạc nhiên:“Sau đó Tô Cầm dựa vào các mối quan hệ tích lũy được trong 5 năm hôn nhân, từ con số không bắt đầu tiến quân vào ngành thời trang. Hiện tại công ty do chồng cô ấy để lại đã phá sản, công ty do Tô Cầm thành lập lại phát triển đến bây giờ.”
Nguyễn Linh thấp giọng thốt lên một tiếng, từ tận đáy lòng cảm thán:“Cô ấy thật giỏi!”
Theo như lời đồn, trong trường trung học mà Diệp Hủ theo học, chỉ có nhà họ Diệp có thực lực ở trên nhà họ Tô.
Do thói quen và định kiến, Nguyễn Linh luôn nghĩ mẹ của Tô Quân Nhược là một bà nội trợ toàn thời gian của gia đình giàu có.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, trên người mẹ Tô Quân Nhược lại có một câu chuyện thú vị và quanh co đến vậy, thật sự có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết truyền cảm hứng.
Và cho đến lúc này, Nguyễn Linh mới đột nhiên nhận ra, mẹ của Tô Quân Nhược cũng họ Tô.
Có nghĩa, theo xác suất cao, sau khi chồng qua đời thì Tô Cầm đã đổi họ cho Tô Quân Nhược, để con gái theo họ mình.
Ngẫm nghĩ xong, Nguyễn Linh lại nhớ ra một chuyện, hỏi Diệp Cảnh Trì: "Đây chỉ là câu chuyện của mẹ Tô Quân Nhược, anh chưa kể cho em nghe, hai người gặp nhau thế nào?"
Diệp Cảnh Trì khẽ nói: "Khi cô ấy bắt đầu khởi nghiệp thì rất cần tiền, nhưng không ai coi trọng cô ấy, cũng không ai chịu đầu tư. Lúc đó tôi vừa tiếp quản tập đoàn Diệp Thị, cô ấy đến tìm tôi và tôi đã đồng ý."
Nguyễn Linh tò mò: "Tại sao? Chẳng lẽ lúc đó anh có mắt nhìn người, nhìn thấy tiềm năng của cô ấy, dự đoán sau này cô ấy sẽ có thành tựu lớn ư?"
Diệp Cảnh Trì đang nói về lý do anh và Tô Cầm biết nhau, vì vậy hai người trước đó chắc chắn không có quan hệ gì.
Nói thật, kết hợp với ngoại hình của Tô Quân Nhược và câu chuyện vừa rồi, Nguyễn Linh đoán mẹ của Tô Quân Nhược hẳn là cũng xinh đẹp, nhưng cô không nghĩ đó là lý do.
Một phần là do cô hiểu Diệp Cảnh Trì, nhưng phần lớn hơn là, Nguyễn Linh cảm thấy mẹ của Tô Quân Nhược chắc chắn không phải dựa vào lợi thế ngoại hình để xây dựng doanh nghiệp.
Có thể đạt được thành tựu như vậy, chắc chắn là nhờ vào năng lực của bản thân, chứ không phải đi theo con đường tắt.
Nghe Nguyễn Linh suy đoán, Diệp Cảnh Trì cười khẽ một tiếng.
"Trong mắt em, tôi thần thánh như vậy sao?" Diệp Cảnh Trì nói.
Câu trả lời như vậy có nghĩa là không phải.
Nguyễn Linh càng tò mò hơn: "Vậy thì tại sao?"
Diệp Cảnh Trì trả lời: "Bởi vì kế hoạch kinh doanh của cô ấy viết rất tốt, trong cuộc đàm phán cũng chuẩn bị rất chu đáo, nên đã thuyết phục được tôi."
Nguyễn Linh: "……Ồ."
Câu trả lời này rất phù hợp với phong cách của Diệp Cảnh Trì, cũng rất hợp lý.
Chỉ là so với tình tiết có phần kịch tính vừa rồi thì lại thiếu một chút kịch tính.
Diệp Cảnh Trì bật cười:“Đã nghe câu chuyện rôi, có cảm nghĩ gì?”
Nguyễn Linh chớp mắt:“Cảm nghĩ là, mẹ của Tô Quân Nhược thật sự rất xuất sắc!”
Mặc dù Diệp Cảnh Trì chỉ kể một cách bình thường, không có bất kỳ tô vẽ nào, nhưng Nguyễn Linh vẫn từ đó phác thảo ra một hình ảnh người phụ nữ mạnh mẽ.
Thông minh, kiên cường, gan dạ, cẩn thận, có đầu óc kinh doanh, cũng biết cách tận dụng lợi thế mối quan hệ.
Chỉ có như vậy, mới có thể nhanh chóng vực dậy tinh thần sau khi chồng mất, mang theo con gái nhỏ, tạo dựng được một chỗ đứng trong lĩnh vực kinh doanh hầu như bị đàn ông chiếm lĩnh.
Sau khi hồi tưởng lại câu chuyện một lần nữa, Nguyễn Linh lại cảm thán: “Thật sự rất giỏi, hy vọng sau này em cũng có thể giống cô ấy.”
Người phụ nữ thành công trong sự nghiệp, luôn là đối tượng mà Nguyễn Linh kính trọng và học tập.
Cô sẽ kiên trì mở studio chụp ảnh của riêng mình, ngoài việc muốn thực hiện ước mơ thời thơ ấu, cũng xuất phát từ nỗi khát khao trong sự nghiệp cá nhân.
Nghe vậy, Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh đầy ẩn ý:“Là dạng nào?”
Nguyễn Linh giật mình, nhận ra câu nói của mình dường như có hàm ý không rõ ràng.
Dù sao, câu chuyện truyền cảm hứng này bắt nguồn từ việc chồng của Tô Cầm gặp tai nạn xe hơi và qua đời.
Tuy nhiên, Nguyễn Linh cũng nghe ra Diệp Cảnh Trì đang cố tình trêu chọc cô.
Vì vậy, Nguyễn Linh không cam tâm mà trả lời anh một câu:“Không sao, cũng không nhất thiết phải góa bụa, ly hôn cũng tương tự vậy mà.”
Lời nói vừa dứt, không khí trở nên im lặng.
Ánh mắt của Diệp Cảnh Trì đột nhiên u ám.
……
Gần đây, Diệp Cảnh Trì luôn luôn ôn hòa nhã nhặn, đôi khi còn rất dịu dàng khi ở trước mặt Nguyễn Linh.
Đến nỗi khi nhìn thấy ánh mắt đó của anh, Nguyễn Linh mới đột nhiên nhớ lại đánh giá mà cô đưa ra về người đàn ông này ngay lần đầu tiên gặp mặt.
Lòng dạ thâm sâu, vui buồn không lộ rõ, khó trêu vào.
Nguyễn Linh cũng không ngờ rằng hai chữ “ly hôn” lại khiến Diệp Cảnh Trì có phản ứng lớn như vậy.
Mặc dù trước đây hai người chưa bao giờ đề cập đến, nhưng đây không phải là sự đồng thuận giữa họ sao?
Dù là vì ơn nghĩa hay gì đi nữa, cuối cùng cũng phải có một ngày hai người chấm dứt, không thể cứ thế mà sống cả đời.
Hơn nữa, cô vẫn chưa chính thức đề cập đến hai chữ này, chỉ là nói bừa thôi.
May thay, giống như Nguyễn Linh đã nói cách đây không lâu, cô rất gan dạ.
Cho nên, sau khi không khí im lặng trong vài giây, Nguyễn Linh bình tĩnh mở lời:“Có chuyện gì vậy?”
Cô nghĩ Diệp Cảnh Trì cũng sẽ ung dung như không có chuyện gì mà cho qua chuyện này, giống như cách anh đối xử với cặp vợ chồng tình cờ gặp mặt cách đây vài ngày.
Tuy nhiên, người đàn ông vẫn nhìn cô chăm chú, vẻ mặt không rõ ràng.
Không biết mất bao lâu, cuối cùng Diệp Cảnh Trì mớᎥ trầm giọng mở lời:“Em muốn ly hôn?”
Nguyễn Linh: “.....”
Nếu theo bản năng, lúc này cô có thể đã trả lời anh một cách dứt rằng “phải”.
Nhưng suy cho cùng, do sự tồn tại của hệ thống, cô không thể ly hôn với Diệp Cảnh Trì ngay lúc này.
Điều đó có nghĩa là cho dù thế nào đi nữa, cô và người đàn ông này cũng sẽ phải sống chung dưới một mái nhà trong một thời gian không ngắn.
Về tình về lý, nói gì đó quá chắc đều không có lời.
Nguyễn Linh: “.....Không có.”
Đối diện với ánh mắt của Diệp Cảnh Trì, cô hơi do dự, nhưng vẫn không nhịn được mà bổ sung:“Ít nhất giờ thì chưa muốn.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận