Ánh mắt của người đàn ông ấy mang theo quá nhiều cảm xúc, khiến Nguyễn Linh càng không hiểu được.
Sắc mặt Diệp Cảnh Trì trở nên u ám: “Nghĩa là sau này muốn?”
Nguyễn không trả lời ngay, nhưng lòng lại không nhịn được mà nghĩ——
Anh không phải là một doanh nhân sao? phải nên khéo léo, sẽ không nói thẳng ư?
Có những chuyện rõ ràng chỉ cần hai người hiểu nhau là được, sao lúc này anh lại muốn đi sâu vào vấn đề này thế?
Do dự một lúc, cuối cùng Nguyễn Linh vẫn không muốn nói dối.
Tuy nhiên, vì còn phải gặp nhau trong lai, cô cũng không trả lời trực tiếp câu hỏi của Diệp Cảnh Trì vừa rồi.
“Em nghĩ,” Nguyễn Linh dùng giọng điệu trình bày sự thật để nói,“Cuộc hôn nhân của chúng ta, không phải bắt đầu từ tình yêu mà, đúng không?”
Yên lặng rất lâu.
Diệp Cảnh Trì: “Ừ.”
Nguyễn Linh thở phào nhẹ nhõm, tưởng chừng hai người đã đạt được tiếng nói chung, cuộc đối thoại này có thể kết thúc rồi.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, Diệp Cảnh Trì lại hỏi: “Bây giờ thì sao?”
Nguyễn Linh sững sờ, theo bản năng hỏi ngược lại:“Bây giờ cái gì?”
Ngay khi câu nói vừa thốt ra, cô đã hiểu ra.
Gần như cùng lúc, Diệp Cảnh Trì cũng lặp lại câu hỏi trước đó, rồi bổ sung thêm.
“Bây giờ,” Diệp Cảnh Trì nói: “Tình yêu tồn tại không?’
Tiếng tim đập cực nhanh, đập thẳng vào màng nhĩ của Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh chậm rãi, suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.
Hoàn toàn không tồn tại sao?
Có vẻ không phải vậy.
Cô không phải là không rung động.
Nhưng cô kết luận điều đó là do điều kiện bên ngoài của người đàn ông, hoàn hảo đến mức đánh trúng vào thẩm mỹ của cô.
Cũng như, việc tiếp xúc thường xuyên dưới một mái nhà, bầu không khí cũng hòa hợp.
Vì vậy, cũng không thể nói đó chính là tình yêu.
Nguyễn Linh bối rối.
Nửa chừng, cô ngẩng đầu nhìn Diệp Cảnh Trì:“Em cũng không biết.”
……
Nghe vậy, trái tim của Diệp Cảnh Trì hụt một nhịp.
Cô nói với giọng điệu bình thản, biểu cảm cũng vô tội.
Cứ như vậy, một cách đương nhiên và chính đáng, cô đã ném câu hỏi trở lại cho anh.
Nhưng anh lại cảm nhận được một niềm vui khó tả trong khoảnh khắc này.
Sau khi hỏi ra câu hỏi đó, Diệp Cảnh Trì đã lập tức hối hận.
Trong hơn mười năm kinh doanh, anh chưa bao giờ có trải nghiệm tương tự.
Mà khoảnh khắc vừa rồi, anh thực sự cảm nhận được như thế nào là hối hận và sợ hãi.
Anh sợ cô sẽ trả lời anh một cách dứt khoát là “không tồn tại”.
Nếu thực sự nhận được câu trả lời như vậy, anh lại phải trả lời như thế nào đây?
Lần đầu tiên trong đời Diệp Cảnh Trì, không thể nghĩ ra câu trả lời cho đáp án này.
……
Sau khi trả lời thành thật là “không biết”, Nguyễn Linh không biết nói gì nữa.
Không khí dường như cũng đông cứng lại.
Nhưng khi cô chuẩn bị lấy cớ mệt mỏi để chạy trốn thì Diệp Cảnh Trì đột nhiên lên tiếng.
“Được rồi.” Giọng điệu của Diệp Cảnh Trì rất ôn hòa: “Vậy thì cứ để sau này rồi nghĩ tiếp.”
Nguyễn Linh: “....?”
Lúc nãy còn định truy hỏi đến cùng?
Bây giờ lại đột nhiên như trời quang mây tạnh, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Điều khiến Nguyễn Linh không ngờ hơn nữa là, tiếp theo trên mặt người đàn ông thậm chí còn hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Diệp Cảnh Trì: “Hôm sau là bữa tối như đã nói trước đó, đã chuẩn bị thế nào rồi?”
Nguyễn Linh:“……Cũng được, váy đã chọn xong rồi.”
Trên thực tế, cô không coi trọng bữa tối đó lắm, vì vậy sau khi chọn xong váy và trang sức, cô cũng không nghĩ gì thêm nữa.
Diệp Cảnh Trì khẽ gật đầu:“Chọn màu gì?”
“Đỏ.” Nguyễn Linh không hiểu: “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”
Diệp Cảnh Trì khẽ cười: “Để tôi bảo ông Hà chuẩn bị cà vạt cùng màu cho tôi.”
Nguyễn Linh: “.....”
Là ai nói phụ nữ giỏi thay đổi? Đó chắc chắn là định kiến giới không thể chấp nhận được!
Rõ ràng đàn ông giỏi thay đổi hơn mà!
Nguyễn Linh trở về phòng, hệ thống lập tức xuất hiện.
Một vẻ mặt kinh hồn bạt vía: [Vừa rồi cô dọa chết tôi rồi!]
Nguyễn Linh nhấc mí mắt lên: “Sao vậy?”
[Tôi cứ tưởng cô thực sự muốn ly hôn!]
“Tôi thực sự đã nghĩ đến vấn đề này.” Nguyễn Linh nói một cách nghiêm túc: “Vừa nãy khi Diệp Cảnh Trì hỏi tôi có muốn ly hôn không.”
“Lúc đó tôi đang nghĩ.” Nguyễn Linh chậm rãi nói: “Nếu tôi trả lời muốn ly hôn, liệu có phải ly hôn thật thì cậu sẽ biến mất ngay lập tức không.”
[……]
Khóe môi Nguyễn Linh hơi mỉm cười: không?”
Hệ thống kích động nói: [Câu hỏi của cô quá nguy hiểm rồi! Tôi từ chối trả lời!]
“Được rồi.” Nguyễn Linh thở dài: “Vậy thì chỉ có thể tự mình tìm cơ hội thử xem.”
Tốc độ nói của hệ thống đột nhiên tăng nhanh: [Không được! Kịch bản xảy ra thay đổi lớn như vậy rất nguy hiểm, tôi cũng không biết sẽ dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng chưa biết nào!]
Nguyễn Linh nhẹ nhàng “ồ” một tiếng: “Vậy sao?”
[!] Có vẻ như lại bị gài bẫy rồi.
[Nói chung cô phải nhớ, trừ khi nhiệm vụ chính tuyến yêu cầu, nếu không không được tùy tiện nhắc đến ly hôn!]
“Được rồi được rồi.” Nguyễn Linh chán nản vẫy tay: “Cậu lui xuống đi.”
Hệ thống kiên trì: [Cô phải trả lời tôi trước đã!]
“Biết rồi.” Khóe môi Linh hơi cong lên: “Tôi cũng đâu có nói mình muốn ly hôn.”
[……?] Tại sao cứ có cảm giác, có vẻ tâm trạng ký chủ đang rất tốt?
Tình cảm của con người, quả nhiên là thứ khó nắm bắt nhất.
Sáng hôm sau, Nguyễn Linh tỉnh dậy, phát hiện ra hôm nay cô lại không có gì để làm.
Những bức ảnh trước đó đã được xử lý xong, khách hàng tiếp theo thì tuần sau mới đến studio.
Quá lâu mới có được gian rảnh rỗi, trước tiên Nguyễn Linh xem một bộ điện ảnh, sau đó lại xem vài tập phim truyền hình đang hot gần đây.
Ăn trưa xong, Nguyễn Linh nghỉ ngơi một lúc, sau đó đi phòng tập thể dục tập luyện một lúc.
Sau đó cô lại có chút ngứa tay, vì vậy bèn mang những bức ảnh mà trước đó đã chụp cho Diệp Hủ ra xem.
“Lên hình” là một môn học, có người lên hình sẽ bị giảm đi vẻ đẹp, có người ở trong ống kính lại lộng lẫy hơn cả ngoài đời.
Nhưng Diệp Hủ không thuộc hai loại trên, bản thân cậu đã đủ đẹp ống kính lại gần như tái hiện nguyên bản lại vẻ đẹp của cậu.
Do đó Nguyễn Linh hầu như không chỉ sửa bộ phận nào, chỉ hơi chỉnh sửa một chút về màu sắc và bố cục, nhẹ nhàng mà bắt mắt.
Chưa đầy hai mươi phút, Nguyễn Linh đã xử lý xong những bức ảnh.
Cô nhờ người làm giúp đỡ, chiếu những ảnh màn hình ở phòng chiếu phim tầng một.
Sau đó Nguyễn Linh lên lầu, gõ cửa phòng Diệp Hủ.
Cậu thiếu niên nhanh chóng mở cửa.
“Có thời gian không?” Nguyễn Linh mỉm cười hỏi.
Diệp Hủ nhìn cô, cam chịu rời khỏi phòng: “Xem phim truyền hình hay chơi game?”
Nguyễn Linh úp mở: “Không phải.”
Diệp Hủ: “Vậy là gì?”
Nguyễn Linh cười híp mắt: “Ngắm soái ca.”
Diệp Hủ: “....?”
Bước chân chần chừ một chút, cuối cùng thiếu niên vẫn đi theo Nguyễn Linh.
Cho đến khi Nguyễn Linh mở cửa phòng chiếu phim, Diệp Hủ nhìn vào những bức ảnh trên màn hình, cả người cứng đờ.
Nguyễn Linh nghi ngờ, lúc này trong lòng Diệp Hủ chắc chắn rất co cẳng đi.
“Đây là…… cái gì?” Diệp Hủ khó khăn nói.
Nguyễn Linh mạnh mẽ nói:“Là ảnh của con mà mẹ vừa mớᎥ chỉnh sửa. Thế nào, có phải làm nổi bật vẻ đẹp trai của con không?”
Diệp Hủ im lặng nhìn cô, ngập ngừng không nói.
Nguyễn Linh ngắm nghía tác phẩm của mình, lẩm bẩm:“Những bức ảnh này chụp đẹp như vậy, cứ để trong tủ thì thật đáng tiếc.”
Diệp Hủ:“Không phải đã đăng lên nhóm rồi sao?”
“Không,” Nguyễn Linh nghiêm túc nói: “Mẹ đang nghĩ——”
“Có nên chọn vài tấm phóng to, làm thành khung ảnh hay trưng bày trên bàn?”
Nguyễn Linh nói với giọng điệu đùa cợt, cô đoán Diệp Hủ không phải là người thích dán ảnh lên phòng, rồi tự chiêm ngưỡng bản thân.
Tuy nhiên, Diệp Hủ lại vô tình hỏi:
“Làm khung ảnh thì đặt ở đâu?”
“Gả?” Nguyễn Linh sững sờ, suy nghĩ một lúc về vấn đề này.
Đúng vậy, ngoài phòng của Diệp Hủ, còn có thể đặt ở những nơi khác.
Đầu tiên có thể loại trừ phòng của cô, mặc dù cô thực sự rất ngưỡng mộ ngoại hình của Diệp Hủ, nhưng nghĩ đến việc mỗi ngày mở mắt ra lại thấy mặt con riêng, vẫn có chút kỳ lạ.
“Hay là bày trên bàn làm việc của bố con đi?” Nguyễn Linh nghiêm túc đề nghị: “Như vậy khi bố con làm việc, nhấc mắt một cái là có thể nhìn thấy khuôn mặt của con, coi như là bồi dưỡng tình cảm cha con.”
Diệp Hủ im lặng một lúc, trầm ngâm lên tiếng:
“Bố đã nhìn mười mấy năm, có lẽ đã chán rồi.”
Nguyễn Linh bật cười.
Cô phát hiện gần đây Diệp Hủ ngày càng thích nói giỡn hơn.
“Vậy……” Nguyễn Linh nghĩ ngợi một lúc lại nói: “Hay là in ra, dán trên tường studio của mẹ? Coi như là trưng bày tác phẩm.”
Diệp Hủ:“……Cũng được.”
Lông mày Nguyễn Linh khẽ nhướng: “Hả? Dễ chịu vậy sao?”
Cô được voi đòi tiên: “Vậy mẹ đăng lên vòng bạn bè quảng cáo được không? Chắc chắn sẽ thu hút được một số khách hàng mớᎥ.”
Ánh mắt Diệp Hủ lóe lên: “Đều được.”
Nguyễn Linh ngạc nhiên mở to mắt: “Thật sao?”
Diệp Hủ quay mặt đi, không trả lời.
Nguyễn Linh tò mò nhìn Diệp Hủ một lúc, thầm nghĩ sao hôm nay cậu lại ngoan thế.
Diệp Hủ đột nhiên nói:
“Thực ra, cũng không có gì …… Con thấy người khác, họ thỉnh thoảng cũng sẽ đăng những thứ này.”
Tuy cậu không thích giao tiếp, nhưng bình thường cũng gặp quá nhiều người muốn tiếp cận Diệp thị.
Trong danh bạ của Diệp Hủ, không tránh khỏi có số liên hệ của những người lớn tuổi được thêm vào trong các dịp khác nhau.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Nguyễn Linh, Diệp Hủ lại nhỏ giọng bổ sung:
“Con chỉ nói vậy thôi, không có ý bảo mẹ đăng.”
Nguyễn Linh chớp mắt.
Theo sự hiểu biết của cô về Diệp Hủ, câu này có thể hiểu ngược lại.
Vậy là, muốn cô đăng à?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận