Diệp Hủ lập tức quay mặt đi, tránh ánh mắt phức tạp của bố mình.
Nguyễn Linh tóm tắt lại đoạn hội thoại của mình với Từ Thần Diên, chỉ nêu ra những điểm chính cho Diệp Cảnh Trì nghe.
Sau khi nghe vẻ mặt của Diệp Cảnh Trì có chút khó hiểu.
"Sau đó..." Diệp Cảnh Trì hỏi: “anh ta rời đi sao?"
Nguyễn Linh gật đầu: "Ừ, nhưng trước khi đi, anh ta còn nói... Diệp Hủ, anh ta nói gì với con nhỉ?"
Diệp Hủ không biểu cảm tiếp lời: "Anh ta bảo con nhỏ tuổi, đừng xen vào chuyện người lớn."
"Đúng rồi." Nguyễn bật cười: “là như vậy."
Từ Thần Diên có lẽ cho rằng Diệp Hủ là người tình cờ xuất hiện ở gần đó, nên trước khi rời đi còn cảnh cáo một câu.
"Có vẻ như anh ta thực sự rất sợ bị người khác nghe thấy." Nguyễn Linh trầm ngâm: “Liệu có phải em đã vô tình nói trúng điểm gì đó không?"
Nguyễn Linh cúi đầu suy nghĩ một lúc, hỏi Diệp Cảnh Trì: " Từ Thần Diên bao nhiêu tuổi, anh có biết không?"
Diệp Cảnh Trì khẽ giật mình, đó trả lời: "Tuổi mụ là ba mươi."
Khả năng ghi nhớ của người đàn ông này quả là phi thường, chỉ cần qua tài liệu một lần là đã nhớ được.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì với vẻ nghi ngờ, trong lòng nghĩ sao trong tài liệu lại ghi tuổi mụ chứ?
Tuy nhiên cô cũng không suy nghĩ kỹ, tiếp tục lẩm bẩm: "Vậy tức là thực tế vẫn chưa đến ba mươi, vậy thì cũng không đến nỗi nào..."
Câu nói này vừa dứt, không khí dường như đã đông cứng.
Nguyễn Linh ngẩng đầu lên, phát hiện người đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi kia đang nhìn mình với mắt khó hiểu.
Bên cạnh, cậu thiếu niên mười sáu tuổi vẫn đang chăm chú nhìn tấm khăn trải bàn, dám nhìn sang.
Nguyễn Linh: "..."
Cô hắng giọng, nhìn lên sân khấu.
Sau vài giây, Nguyễn Linh nhíu mày: "Hát phô thật đấy, chắc đã bị đả kích quá mạnh?"
Lúc đầu Từ Thần Diên hát, tuy nghe có vẻ không bằng ca sĩ chuyên nghiệp, nhưng ít nhất tone vẫn ổn.
giờ Nguyễn Linh chỉ cần nghe nghiêm túc mười giây, đã nghe anh ta lạc tone ba lần rồi.
Chỗ ngồi mà ban tổ chức sắp xếp cho nhà họ Diệp là một trong những chỗ tốt nhất, gần như ngay trung tâm sân khấu, cách người biểu diễn rất gần.
Nguyễn Linh nhìn qua một cách dò xét, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Từ Thần Diên trên sân khấu.
Từ Thần Diên cứng đờ người, giọng rõ ràng run hơn.
Nguyễn Linh nghi ngờ: Cô có đáng sợ đến thế sao?
Hay là, đàn ông thật sự sẽ bị đả kích vì chuyện này?
Nguyễn Linh quay đầu định hỏi Diệp Cảnh thì phát hiện anh cũng đang nhìn lên Từ Thần Diên ở trên sân khấu.
Ánh mắt của Diệp Cảnh Trì thâm sâu, sắc mặt u ám, toát ra một loại khí thế mạnh mẽ như thể "xóa sổ tướng địch từ xa".
Nguyễn Linh: "..."
Được rồi, không phải bị cô dọa mà là bị Diệp Cảnh Trì dọa.
Vì lo lắng cho tai của khán giả, Nguyễn Linh tốt bụng gắp cho Diệp Cảnh Trì một miếng thịt: "Nếm thử đi."
Tiếp theo, Từ Thần Diên ở trên sân khấu lại lạc tone.
...
Sau khi Từ Thần Diên biểu diễn xong, MC bắt đầu đọc danh sách quyên góp.
Nguyễn Linh đã phần nào nắm được quy luật, cứ sau mỗi tiết mục, MC sẽ công bố danh sách ba đến bốn nhà hảo tâm.
Lần này, người đầu tiên được công bố là gia đình họ Tô, Tô Cầm đã quyên góp mười triệu cho quỹ nhi đồng.
Nguyễn Linh tò mò nhìn sang, nhưng do bàn của nhà họ Diệp và nhà họ Tô cách nhau hai bàn, cô chỉ nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo.
Sau đó, MC đọc đến "anh Diệp Cảnh Trì", đọc đến đây, anh ta dừng lại một chút.
Diệp Cảnh Trì đứng dậy một cách phong độ, vẫy tay chào, xung quanh vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt chưa từng có.
Nguyễn Linh ngước nhìn anh, đang nghĩ trong lòng rằng người đàn ông này quả thực có phong thái của người thành đạt.
Ngay giây tiếp theo, MC lại đọc đến "cô Nguyễn Linh".
Nguyễn Linh hơi sững sờ, sau đó đứng dậy từ từ trong mắt mỉm cười của Diệp Cảnh Trì, cũng tay một cái.
MC tuyên bố cả hai đã cùng nhau quyên góp hai mươi triệu, là con số lớn nhất đến thời điểm hiện tại.
Nguyễn Linh mới nhận ra, nếu tính trung bình thì cô cũng là người đã quyên góp mười cho quỹ.
Quả nhiên, bất kể là dữ liệu gì cũng sợ trung bình.
Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, cô cũng đã nhờ vào ánh hào quang của Diệp Cảnh Trì mà trở thành người làm từ thiện.
Cảm giác này khá kỳ lạ, đặc biệt là khi MC đọc ra mấy chữ "cô Nguyễn Linh".
Nguyễn Linh suy ngẫm về mấy chữ này, rồi nhìn về phía Diệp Cảnh Trì.
Trước đây, khi MC đọc đến tên của các cặp vợ chồng cùng quyên góp, hầu hết đều chỉ gọi tên nam giới kèm theo "ông" và gọi “bà” kèm theo họ của người đàn ông để chỉ hai người.
Cô nghĩ chắc chắn là do Diệp Cảnh Trì sắp xếp cho MC đọc tên cô.
Quả nhiên, khi Diệp Cảnh Trì nhìn thấy cô nhìn qua, anh nở một nụ cười nhẹ.
...
Trong danh sách quyên góp của nhóm này, cuối cùng là nhà họ Mạnh.
Nguyễn Linh suy nghĩ một chút, cảm thấy thứ tự công bố này có lẽ là dựa theo tài lực của các gia đình.
Có nghĩa là nếu không tính đến chủ nhà là nhà họ Mạnh thì nhà họ Diệp và nhà họ Tô chắc chắn là một đẳng cấp khác.
Như vậy, Tô Quân Nhược và Diệp Hủ quả thực là môn đăng hộ đối, chỉ tiếc là duyên phận không thành.
Sau khi tất cả danh sách quyên góp được công bố, trên sân khấu lại bắt đầu phần phát biểu của ban tổ chức.
Người phát biểu là ông cụ nhà họ Mạnh, trông ông ấy rất tinh anh, hoàn toàn không giống một người cao tuổi hơn bảy mươi.
Ông ấy nói chuyện rất chậm rãi, rất có phong thái lãnh đạo.
Nguyễn Linh vừa ăn no, nghe được hai phút thì bắt đầu buồn ngủ, cảm giác giống như đang học bài toán ở lớp 12.
Cô muốn ngủ, nhưng lại không dám ngủ.
Cô liếc nhìn bản phát biểu của "ông lãnh đạo", phát hiện phía sau còn ít nhất hai trang.
Không khí trong hội trường so với trước yên tĩnh hơn nhiều, mọi người đều ngầm hiểu không nói chuyện to, chỉ thỉnh thoảng thì thầm với nhau.
Tuy nhiên, Nguyễn Linh quan sát một lúc nửa phút, phát hiện vẫn có một hai người thỉnh thoảng đứng dậy đi vệ sinh.
Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh thò tay xuống dưới bàn, nhẹ nhàng chạm vào tay của Diệp Cảnh Trì.
Đôi mắt Diệp Cảnh Trì sâu hơn một chút, quay đầu nhìn cô.
Nguyễn Linh dùng ngón tay gãi nhẹ vào mu bàn tay của anh, ra hiệu cho anh lại gần một chút.
Diệp Cảnh Trì quả nhiên lập tức hiểu ý, hơi nghiêng người lại gần.
Nguyễn Linh cúi đầu, ghé vào tai Diệp Cảnh Trì, nhỏ giọng nói: "Em có thể ra ngoài đi dạo không? Em buồn ngủ quá."
Hơi thở ấm áp phả vào tai anh.
Diệp Cảnh Trì giật mình, nhìn Nguyễn Linh một cái, sau đó trong mắt anh hiện lên một nụ cười hờ hững.
Anh nhẹ gật đầu, rồi nhìn sang Diệp Hủ.
Từ khi hai người bắt đầu thì thầm, ánh mắt của Diệp Hủ đã dán chặt vào họ.
Ánh mắt cậu lóe lên vẻ tò mò, nhưng cũng có chút không dám nhìn thẳng.
Khi thấy Nguyễn Linh từ từ đứng dậy, Diệp Hủ cũng lập tức hiểu ra, đứng dậy theo cô.
...
"A!" Bước ra khỏi sảnh, Nguyễn Linh duỗi người một cái, thở dài một hơi.
"Quả nhiên, không khí bên ngoài vẫn mát mẻ hơn!"
Vừa mới bước vào sảnh, cô còn cảm thán không hổ là bữa tiệc do hào môn thượng lưu tổ chức, ngay cả hương thơm trong không khí cũng cao cấp đến mức không thể tin được.
Nhưng dù hương thơm có cao cấp đến đâu thì cũng sẽ chán ngấy, cộng thêm trong sảnh người đông, lẫn lộn với vô số mùi hương khác nhau, ở lâu sẽ cảm thấy ngột ngạt.
Nguyễn Linh cảm thấy vừa rồi mình buồn ngủ, ngoài việc ăn no khiến máu dồn về dạ dày để tiêu hóa, phần lớn cũng là do không khí không thông thoáng.
Khi bước ra khỏi sảnh tiệc, Nguyễn Linh lập tức cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.
Cô nhìn xung quanh.
Nơi tổ chức bữa tiệc là xưởng rượu của nhà họ Mạnh, trước mặt là một khu vườn nhỏ.
"Nào!" Nguyễn Linh chỉ tay về một hướng, quay lại gọi Diệp Hủ: “Chúng ta đi sang đó xem đi."
Diệp Hủ vốn dĩ được cử đến để đi cùng Nguyễn Linh, nên đương nhiên không có ý kiến gì.
Hai người đi về phía khu vườn.
Trong khu vườn có một đài phun nước, ban ngày nhìn có vẻ bình thường, nhưng khi được thắp đèn lên thì lại có thêm một chút cảm giác lãng mạn.
Nguyễn Linh đi quanh đài phun nước một vòng, lấy điện thoại ra mở khoá, đưa cho Diệp Hủ: "Nào, giúp mẹ chụp vài tấm ảnh đi."
Vốn dĩ đang rảnh rỗi, không bằng tìm chút việc gì đó để làm.
Diệp Hủ ngoan ngoãn nhận lấy điện thoại, cúi đầu mở máy ảnh.
Nguyễn Linh vừa định quay người đi đến đài phun nước tạo dáng thì lại dừng bước.
Cô nhìn Diệp Hủ một cái.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận