Nguyễn Linh cảm thấy mình có lý do để nghi ngờ, Diệp Hủ chưa bao giờ chụp ảnh cho phụ nữ.
Ánh mắt của thiếu niên trông khá vô tội, khi thấy cô nhìn sang thì hỏi: "Sao vậy?"
Nguyễn Linh: "Con đã từng chụp ảnh cho phụ nữ chưa?"
Ánh mắt của Diệp Hủ lóe lên: "...... Chưa."
Nguyễn Linh: "......"
Cô biết ngay mà.
Diệp Hủ biện minh: "Nhưng con biết cách chụp ảnh."
"Biết" và "biết chụp" không giống nhau, Nguyễn Linh nghĩ.
Nguyễn Linh nhớ ra trước đây cô từng xem một bài đăng bóc phốt cách chụp ảnh của nam giới trên mạng xã hội, những bức ảnh trong đó có thể nói là kỳ lạ đến mức khó tin.
Nhưng hiện tại, cô cũng không có lựa nào khác.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ, nghiêm túc nói: "Vậy con phải chụp cho mẹ đẹp một chút."
Cô không muốn bản thân phải tạo dáng cả buổi rồi nhận lại một đống ảnh xấu.
Diệp Hủ: "... Vâng."
Nguyễn Linh nghĩ một lúc, vẫn không yên tâm, đưa tay ra: "Con đưa điện thoại cho mẹ trước đã."
Tay của Diệp theo bản năng lùi lại một chút: "Sao vậy?"
Nguyễn Linh nhướng mày: "Cứ đưa cho mẹ đi."
Diệp Hủ: "... "
Chàng trai im lặng đưa điện thoại lại cho cô.
Trước tiên Nguyễn Linh mở khung lưới của máy ảnh, sau đó đối diện với đài phun nước, đi đến khoảng cách thích hợp.
Rồi cô giơ điện thoại lên, trực tiếp hướng dẫn Diệp Hủ: "Lát con đứng ở đây, cầm điện thoại lên ngang tầm mắt của con, ống kính phóng to một chút..."
Nói xong một lượt, Nguyễn Linh nghiêm túc nói: "Nhớ chưa?"
Diệp Hủ gật đầu, vẻ mặt có vẻ hơi ngơ ngác.
Nguyễn Linh nghi ngờ nhíu mày: "Vậy con nhắc lại một lần nữa đi?"
Hủ: "... "
Chàng trai bình thản nhắc lại một lần nữa lời của Nguyễn Linh, thật không ngờ cậu lại nói đúng gần như từng chữ.
Nguyễn Linh hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Diệp Hủ tuy không biết chụp ảnh, nhưng đầu óc cậu rất tốt!
"Được rồi." Nguyễn Linh đưa điện thoại cho cậu: “Vậy con chụp đi."
Nói rồi, Nguyễn Linh đi đến đài phun nước, bắt đầu tạo dáng.
Sau khi tạo dáng được vài cái, Nguyễn Linh liền đi đến xem điện thoại.
Dù Diệp Hủ vừa rồi nói đúng, nhưng cô vẫn có chút không yên tâm, lo lắng mình tạo dáng cả buổi rồi lại chỉ là phí công.
Vì vậy, cô định kiểm tra lại một lần.
Thấy Nguyễn Linh đến, Diệp Hủ ngoan ngoãn đưa điện thoại cho cô xem.
Nguyễn Linh mở album ảnh lật qua lật lại, ngạc nhiên mà nhướng mày.
Dưới sự hướng dẫn tạm thời của cô vừa rồi, Diệp Hủ chụp cũng khá ổn.
"Được đó!" Nguyễn Linh thật lòng dành cho Diệp Hủ một ánh nhìn tán thưởng.
Khóe miệng của Diệp Hủ hơi nhếch lên một chút: "Vậy còn tiếp tục chụp không?"
"Chụp tiếp!" Nguyễn Linh nói.
...
Sau khi nhờ Diệp Hủ chụp ảnh cho mình một lúc, Nguyễn Linh ước chừng thời gian cũng đã gần đến, phần phát biểu trong sảnh tiệc chắc cũng sắp kết thúc.
Vì vậy, Nguyễn Linh gọi Diệp Hủ, hai người cùng nhau đi về hướng sảnh tiệc, quay lại gặp Diệp Cảnh Trì.
Còn chưa vào sảnh tiệc, đã thấy có những bóng người thưa thớt đi ra ngoài.
Có như quy trình trong sảnh tiệc đã thực sự kết thúc hoàn toàn.
Không biết Diệp Cảnh Trì có ra ngoài chưa.
Nguyễn Linh nghĩ một lúc, với Diệp Hủ: "Gọi điện cho bố con một tiếng, hỏi xem anh ấy ở đâu."
Diệp Hủ nhìn cô không nói gì, ánh mắt mang ý nghĩa rất rõ ràng: Tại sao không phải mẹ gọi?
Nguyễn Linh nói với lẽ đương nhiên: "Đây là lần đầu tiên mẹ đến, nói không rõ vị trí thì sao? Không giống như con, đã đến vài lần rồi."
Thực ra cô chỉ lười gọi.
Diệp Hủ: "... "
Chàng trai vẫn ngoan ngoãn gọi điện thoại.
Sau một cuộc trao đổi ngắn ngủi, Diệp Hủ cúp máy, nói với Nguyễn Linh: "Bố bảo chúng ta đi tới chỗ bức tượng ở cửa, đợi bố hai phút, bố sẽ đến ngay."
Bên phải cửa sảnh tiệc, có một bức tượng thần Cupid bằng đá cẩm thạch rất nổi bật.
Nguyễn Linh và Diệp Hủ cùng nhau đi đến chỗ mà Diệp Cảnh Trì nói để đợi.
Kết quả đợi mãi không thấy Diệp Cảnh đến, lại thấy một người khác xuất hiện trước.
Từ Thần Diên mặt như màu đất đi ra khỏi sảnh tiệc, vẫn còn đang sợ hãi vì những gì đã xảy ra trước đó.
Hôm nay đến nơi, khi những vị khách khác vẫn chưa đến, anh ta đã đi thẳng vào hậu trường để chuẩn bị.
Vì vậy, khi anh ta tìm Nguyễn Linh nói chuyện, anh ta hoàn toàn không biết danh tính hiện tại của cô, cũng không biết người thanh niên bên cạnh cô.
Sau chia tay Nguyễn Linh, Từ Thần Diên an ủi mình rằng mình chỉ ăn nói thua cô, sau đó anh ta lấy lại thần, lên sân khấu biểu diễn.
Hát xong đoạn đầu tiên một cách hơi xao nhãng, đợi nhạc nền bắt đầu đoạn nghỉ, Từ Thần Diên tùy liếc nhìn khán giả.
Rồi anh ta hoảng sợ phát hiện ra ——
Nguyễn Linh đang cùng với Diệp Cảnh Trì, chỗ ngồi của họ còn ngay hàng ghế đầu!
Điều đáng sợ hơn nữa là, ngoài Nguyễn Linh ra, Từ Thần Diên còn nhận ra cậu thiếu niên đang ngồi bên cạnh cô.
Không phải đó chính là chàng trai mà anh ta đã liếc mắt, cảnh cáo một câu rằng “Đừng xen vào chuyện của người khác” sao?
Nếu chỉ có Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì ngồi cùng nhau, Từ Thần Diên vẫn có thể an ủi bản thân, có lẽ hai người chỉ tình cờ nói chuyện với nhau.
Nhưng khi ba người họ ngồi cùng nhau, Nguyễn Linh còn ngồi ở giữa, mối quan hệ của họ đột nhiên trở nên rất rõ ràng.
Nguyễn Linh là vợ của Diệp Cảnh Trì, còn cậu thiếu niên kia chính là con trai của Diệp Cảnh Trì!
Nếu lúc đó chỉ có Nguyễn Linh và anh ta, thì miễn là Nguyễn Linh không nói, Diệp Cảnh Trì sẽ không biết cuộc trò chuyện của hai người.
Nhưng lúc đó con trai của Diệp Cảnh Trì cũng ở đó, vậy thì xưng hô thân mật của anh ta với Linh, cũng như những lời anh ta nói, làm sao có thể giấu được Diệp Cảnh Trì!
Lúc này, Từ Thần Diên hoàn toàn hoảng loạn.
Và ngay lúc này, Diệp Cảnh Trì lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt không rõ ràng.
Chân Từ Thần Diên mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống sân khấu.
Anh ta đã hoàn toàn không biết hát gì nữa, giọng cũng đã lạc tone.
Tiếp theo, Nguyễn Linh gắp cho Diệp Cảnh Trì một miếng sườn.
Từ Thần Diên lại hỏng một nốt.
...
cuối cùng xuống sân khấu, đầu óc Từ Thần Diên chỉ nghĩ đến cảnh Diệp Cảnh Trì vợ mình bị "cưa cẩm" rồi tới tính sổ với anh ta.
Cả người Từ Thần Diên hoảng loạn, chỉ có thể liên tục an ủi bản thân:
Người như Diệp Cảnh Trì, sẽ không quan tâm đến một kẻ nhỏ nhoi như anh ta, càng không có thời gian để đặc biệt đối phó với anh ta.
Sau khi tự thuyết phục bản thân nhiều lần, Từ Thần Diên mớᎥ hơi bình tĩnh lại một chút.
Không biết có phải bị ai vướng chân hay không, đã hơn năm phút kể từ cuộc điện thoại kia, Diệp Cảnh Trì vẫn chưa xuất hiện.
Nguyễn Linh và những người khác đang đợi đến chán ngán, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Từ Thần Diên, tiện tay gọi anh ta lại: "Ê——"
Từ Thần Diên theo bản năng muốn chạy trốn.
Chỗ này nằm ngay bên cạnh cửa sảnh tiệc, tất cả mọi người ra khỏi sảnh tiệc đều sẽ đi qua đây.
Nếu anh ta ở đây lâu hơn một chút, đụng phải Diệp Cảnh Trì, thì sẽ càng xui xẻo hơn.
Nhưng Từ Thần Diên lại sợ mình đắc tội với Nguyễn Linh, kết cục cũng sẽ rất thê thảm.
Dù sao Nguyễn Linh cũng là người có thể trực tiếp “thổi gió bên tai" cho Diệp Cảnh Trì.
Sau khi não bộ hoạt động nhanh chóng, Từ Thần Diên cố gắng giữ vững bước chân, gắng gượng mở miệng: "Bà, bà chủ Diệp."
Nguyễn Linh nhướng mày: "Hả? Vừa nãy không phải gọi tôi là Linh Linh à, sao giờ lại thành bà chủ Diệp rồi?"
Từ Thần Diên: "..."
Anh ta nhận ra, Nguyễn Linh căn bản không có chút tình cảm nào với mình, cô chỉ đang lấy anh ta ra làm trò cười!
Nhưng Nguyễn Linh chơi được, còn anh ta thì không chơi được.
Anh ta ra mắt nhiều năm, cuối cùng cũng nắm bắt được "cơ hội", leo lên vị trí hàng đầu như hiện tại.
Diệp Cảnh Trì là ai chứ? Thậm chí có thể dùng một câu nói để phong sát anh ta.
Nguyễn Linh làm thế, là muốn anh ta "chết"!
Từ Thần Diên sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, điên cuồng đến mức thậm chí còn nhìn sang Diệp Hủ một cái ——
Mẹ kế nói chuyện với người đàn ông khác, không ngăn cản chút nào sao?
Tuy nhiên, Diệp Hủ chỉ im lặng đứng bên cạnh Nguyễn Linh, giống như một vệ sĩ có phẩm chất nghề nghiệp tuyệt vời.
Từ Thần Diên tuyệt vọng rồi.
Nhưng ngay sau đó, một chuyện khiến anh ta tuyệt vọng hơn nữa xảy ra.
Anh ta nhìn thấy Diệp Cảnh Trì đi ra từ sảnh tiệc.
……
Thấy những người đang đứng bên cạnh bức tượng, Diệp Cảnh Trì khẽ nhíu mày.
Sau đó, Diệp Cảnh Trì đi đến bên cạnh Nguyễn Linh, với vẻ mặt thích thú: "Linh Linh, vị này là ai vậy?"
Không chỉ Từ Thần Diên cứng đờ, Diệp Hủ cũng sững sờ một lúc.
Dường như cậu chưa bao giờ nghe bố mình gọi Nguyễn Linh như vậy.
Diệp Hủ nhìn Diệp Cảnh Trì, suy nghĩ một chút.
Còn Từ Thần Diên, mặt đã tái mét như tờ giấy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận