Diệp Cảnh Trì bất lực nhìn Diệp Hủ, trả lời: "Xin lỗi, lúc nãy ra ngoài bị người quen chặn lại, nói chuyện vài câu."
Nguyễn Linh gật đầu.
Thực ra cô cũng biết, người như Diệp Cảnh Trì, khó tránh khỏi việc giao thiệp xã giao không thể chối từ.
"Nhưng mà." Diệp Cảnh Trì lại nói: “Không phải em luôn muốn gặp mẹ của Tô Quân Nhược sao? Vừa rồi tôi gặp được Tô Cầm, có nói chuyện này với cô ấy, bây giờ có lẽ cô ấy đang đợi em ở sảnh tiệc."
Mắt Nguyễn Linh sáng lên, sau đó lại có chút sốt ruột: "Vậy em phải đi ngay mới được, cũng đã qua mấy phút rồi."
Đôi mắt Diệp Cảnh Trì hiện lên vài tia cười sâu sắc: "Không vội. Tô Cầm vừa rồi còn đang nói chuyện với ông cụ Mạnh, cũng không phải đặc biệt đợi em."
"Vậy cũng không thể để người ta đợi quá lâu." Nguyễn Linh lườm Diệp Cảnh Trì một cái: “Anh nên nói cho em biết sớm hơn chứ. Đi, anh mau dẫn em đi."
"Được rồi." Diệp Cảnh Trì bất lực nói: “Vậy xuất phát thôi, phu nhân."
Nguyễn Linh: "..."
Nào là "Linh Linh", rồi lại "phu nhân", hôm nay người này có phải uống nhiều rồi không?
Vừa rồi bàn tiệc quả thực có một chai rượu vang, cô và Diệp Cảnh Trì đều uống, Diệp Cảnh Trì uống còn nhiều hơn cô một chút.
Nguyễn Linh không nghĩ thêm nữa, đi theo Diệp Cảnh Trì đến sảnh tiệc.
Vừa vào đã thấy Tô Quân Nhược đang đứng ở cửa, có lẽ đang đợi mẹ ra ngoài.
Tô Quân Nhược lên tiếng chào hỏi Nguyễn và Diệp Cảnh Trì rồi lại quay sang nói chuyện với Diệp Hủ.
Diệp Cảnh Trì mỉm cười, chỉ về phía trước: "Tô Cầm có lẽ đang ở đằng kia. Nhưng ngoài cô ấy ra, còn có ông cụ Mạnh và một số người quen của nhà họ Mạnh cũng ở đó. Em muốn tự đi hay để anh đi cùng?"
Nguyễn Linh nghĩ nghĩ, trả lời: "Em tự đi vậy."
Nếu đi cùng Diệp Cảnh Trì, chẳng biết chuyện đơn giản một hai câu có thành mười câu không nữa.
Ai bảo Cảnh Trì quá được lòng người, người muốn lấy lòng anh thì nhiều vô kể, đến lúc đó cô còn phải cùng Diệp Cảnh Trì tiếp khách nữa.
Diệp Cảnh Trì khẽ nhướng chân mày: "Chắc chắn?"
Nguyễn Linh nghiêm túc nói: "Chỉ cần anh không sợ em nói lỡ lời, ảnh hưởng đến Diệp thị của các anh."
Diệp Cảnh Trì bật cười.
Rồi anh chậm rãi sửa lại: "Là của chúng ta."
Nguyễn Linh nhướng lông mày, nhịn câu "Vậy anh chia cho em một nửa cổ phần Diệp thị trước đi” xuống.
Diệp Cảnh Trì lại nói: "Em cứ nói những gì em muốn, họ không dám làm gì chúng ta đâu."
Nguyễn Linh nhìn anh.
Khi người đàn ông nói câu này, biểu cảm vô cùng bình thản, cứ như đang nói về chuyện thời tiết, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng tin.
Có lẽ đây chính là sự tự tin đến thực lực.
Cũng đúng, với quy mô của Diệp thị hiện nay, thật khó có thể bị ảnh hưởng bởi vài câu nói của cô.
Nguyễn Linh: "Vậy em vào đây."
Diệp Cảnh Trì nở nụ cười dịu dàng: "Ừ, anh và Diệp Hủ ở đây chờ em."
...
Sau khi chương trình buổi tối kết thúc, những người tự thấy mình không tư cách để tiếp tục ở lại thự của nhà họ Mạnh đã rời đi trước.
Những người còn ở lại trong hội trường chỉ là những người có thực lực mạnh nhất và một số gia tộc lâu đời thân thiết với nhà họ Mạnh.
Nguyễn Linh bước vào sảnh tiệc một mình, lặng lẽ và bình tĩnh.
Nhưng vì số người trong hội trường không nhiều, bộ váy dạ hội màu đỏ sẫm của Nguyễn Linh vẫn nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
Tuy nhiên, việc cô đến một mình khiến một số người cũng thấy nghi ngờ trong lòng.
Nếu Diệp Cảnh Trì dẫn theo vợ đến cùng, có thể hiểu là ông chủ Diệp có ý định giúp Nguyễn Linh hòa nhập với giới thượng lưu.
Nhưng việc Nguyễn Linh đến một mình lại khiến mọi chuyện trở nên khó xử.
Vì vậy, mọi người không vội vàng chào đón cô, mà chỉ trao đổi ánh mắt với nhau.
Trong khi đó, ông cụ nhà họ Mạnh, dù đã lớn tuổi nhưng đôi mắt vẫn vô cùng tinh anh, đang nói chuyện với người bên cạnh, nhưng lại nhìn thấy Nguyễn Linh ngay lập tức.
Ông cụ vẫy tay với Nguyễn Linh: "Linh lại đây."
Nguyễn Linh: "..."
Hôm nay là lần thứ ba có người gọi cô là "Linh Linh" rồi.
Nguyễn Linh đi lên trước, chào hỏi ông cụ.
Ông cụ cười rất thân thiện, nhìn qua giống như một ông đang tập thể dục buổi sáng ở công viên.
Nhưng Nguyễn Linh hiểu rõ, một câu nói của ông cụ có thể ảnh h̵ưởng đến vận mệnh của nhiều người trong hội trường này.
"Linh Linh, cháu đến đúng lúc lắm." Ông cụ cười ha ha: “Ông và Cảnh Trì biết nhau đã mười mấy năm, cũng coi như là bạn tâm giao. Tuy không thể tham dự đám cưới của hai cháu, nhưng ông vẫn luôn muốn nói chuyện với cháu."
Hai người hàn huyên vài câu, nhìn bề ngoài thì có vẻ rất bình thường.
Nhưng những người xung đều chăm chú lắng nghe động tĩnh bên này, bỏ lỡ bất kỳ thông tin nào.
Thái độ của ông cụ nhà họ Mạnh đối với Nguyễn Linh, cũng phần nào quyết định thái độ của họ.
Sau vài câu nói, ông cụ nhận lấy tách trà do người hầu bưng tới, uống một ngụm.
Sau đó, ông cụ giả vờ vô tình hỏi: "À đúng rồi, lúc nãy ông phát biểu thì sao chỉ thấy có một mình Cảnh Trì ở dưới vậy?"
Giọng điệu bình thản, như thể chỉ đang nói chuyện phiếm.
Những ngườι đang nghe lén ở xung quanh, đều lập tức dựng đứng tai lên.
Có thể là có người đang lo lắng cho Nguyễn Linh, nhưng nhiều người hơn là đang hả hê và chờ xem kịch hay.
phát biểu của ông cụ nhà họ Mạnh là một phần không thể thiếu của bữa tối hàng năm.
Không đến mức phải như lâm vào đại địch, mọi người cũng sẽ đi vệ sinh hoặc nhận điện thoại trong lúc đó.
Nhưng không ai như Nguyễn Linh, chỉ sau hai phút đã công khai rời đi, còn không trở lại.
Giọng điệu của ông cụ nhà họ Mạnh nghe có vẻ tùy tiện, nhưng đã hỏi như vậy thì chứng tỏ ông vẫn bận tâm.
Đối diện với ánh mắt nhân hậu nhưng cũng có chút dò xét của ông cụ, Nguyễn Linh thành thật trả lời: "Món ăn tối hôm nay quá ngon, cháu ăn không ngừng nghỉ, cuối cùng lại vừa no vừa buồn ngủ. Đến lúc ông bắt đầu phát biểu thì cháu chỉ đành ngoài việc ra ngoài hít thở không khí một chút."
Nghe vậy, cả hội trường đều im lặng.
Mọi người nhìn nhau, đôi mắt đầy kinh ngạc: Cô vợ của nhà họ Diệp này, quả nhiên là to gan quá!
Thực ra, cũng có người thì thào phàn nàn, ông cụ càng lớn tuổi thì càng nói nhiều, lời phát biểu hàng năm cũng ngày càng dài, khiến người ta nghe mà buồn ngủ.
Nhưng khi đến nơi đó, mọi người đều phải ngồi ngay ngắn, thể hiện sự tôn trọng đối với ông cụ nhà họ Mạnh.
Ai dám nói thẳng với ông cụ như vậy?
Một số người đã bắt đầu chế giễu Nguyễn Linh ở trong lòng, cho rằng cô xuất thân từ gia đình nhỏ, không biết nói lời khách sáo.
Tuy nhiên, sau một vài giây im lặng, ông cụ nhà họ Mạnh lại cười, trông rất vui vẻ.
Nhưng những người xung quanh cũng không thể hiểu rõ, ông cụ này đang thực sự vui vẻ hay đang nể mặt Diệp Cảnh Trì?
Khi mọi người đều không dám lên tiếng, một giọng nói phụ nữ khác đột nhiên xuất hiện: "Chứng tỏ là món ăn trong bữa tiệc của ông cụ đều quá ngon, khiến người ta tình nguyện bỏ việc nghe diễn văn, cũng không thể để thức ăn nguội."
Người nói là Tô Cầm.
Trước khi Nguyễn Linh đến, ông cụ đang nói chuyện với Tô Cầm, lúc này cô ấy chen vào cũng không phải là điều quá đột ngột.
Tô Cầm lại mỉm cười nhìn Nguyễn Linh: "Cô còn chưa biết sao, mỗi năm thực đơn bữa tối đều do ông cụ đích thân chọn đấy. Như món sườn gạo nếp, nhìn thì đơn giản, nhưng cách làm lại là do ông cụ tự cải tiến."
Ánh mắt Nguyễn Linh sáng lên: "Bảo sao, tôi thích món thịt sườn gạo nếp nhất đó. Nó ngon hơn tất cả những món sườn mà tôi từng ăn, tươi ngon, mềm dẻo, tan ngay trong miệng. Chắc chắn phải có gia vị đặc biệt, còn phải ướp từ trước rất lâu rồi phải không?"
Tô Cầm cười: "Cái này thì tôi không biết, cô phải đích thân hỏi ông cụ rồi."
Cuộc trò chuyện của hai người khiến ông cụ liên tục cười “Ha ha”
Mọi người nhìn nhau, đôi mắt đầy ngạc nhiên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận