Những người khác dù cố ý tâng bốc ông cụ cũng chỉ tập trung vào bài phát biểu, còn có không ít người bị hỏi vặn lại.
Ai có thể ngờ, chỉ cần khen ngợi món ăn trong bữa tiệc, cũng có thể khiến ông cụ nhà họ Mạnh vui vẻ đến vậy?
Một số người nhân cơ hội tham gia cuộc trò chuyện, bắt đầu khen ngợi các món ăn trong bữa tiệc.
Tuy nhiên, những món ăn mà Nguyễn Linh nhắc đến đều có thể mô tả rõ ràng hương vị, cho thấy cô đã thực sự thưởng thức chúng một cách chu đáo.
Còn những người khác, lúc ăn họ chỉ bận rộn giao tiếp rồi nâng ly, cho dù thức ăn có ngon đến đâu cũng trở nên nhạt nhẽo, chỉ nói được một hai câu là lộ ngay.
So sánh như vậy, ngược lại càng khiến Nguyễn Linh trở nên chân thành hơn.
Khi rời đi, ông cụ nhà họ Mạnh vô cùng hồng hào, đặc biệt dặn dò Nguyễn Linh, lần sau nhất định phải tham gia buổi họp mặt.
Sau khi ông cụ đi rồi, Tô Cầm bắt đầu trò chuyện riêng với Nguyễn Linh.
"Bà chủ Diệp." Tô Cầm nói: “Nghe Cảnh Trì nói, cô muốn gặp tôi."
"Phải." Nguyễn Linh thoải mái thừa nhận: “Cứ gọi tôi là Linh Linh đi."
Dù sao tối nay cũng có mấy người gọi cô như vậy, thêm một Tô Cầm nữa cũng không sao.
Tô Cầm mỉm cười: "Được."
Nguyễn Linh chủ động mở lời: "Thực ra cũng không có gì to tát, chỉ là Diệp Cảnh Trì kể cho tôi nghe về quá trình khởi nghiệp của cô, tôi thấy thật sự trắc trở và đặc sắc. Hơn nữa cô thật sự rất giỏi, đúng là mục tiêu học tập và phấn đấu của tôi."
Tô Cầm không nhịn được cười, nói một câu "Cảm ơn".
Sau đó, cô ấy lại suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Cô cũng đang khởi nghiệp
Nguyễn Linh mở to mắt: "Cô biết à? Là Diệp Cảnh Trì nói cho cô sao?"
Tô Cầm lắc đầu: "Không. Tôi là nghe cách cô nói, đoán ra đấy."
Biết có rất nhiều người biết về trải nghiệm thời trẻ của cô ấy, nhưng trong lòng Tô Cầm cũng hiểu rõ, khi mọi người bàn tán chỉ đều tập trung vào cuộc hôn nhân của cô ấy và chồng.
Vì vậy, mọi người cũng lo lắng cô ấy sẽ ngại, nên hầu như không ai nhắc đến giai đoạn đó trước mặt cô ấy.
Chỉ có Nguyễn Linh, thẳng thắn và tự nhiên nhắc đến trước mặt cô ấy, còn nói muốn học hỏi cô ấy, có vẻ chỉ thực sự coi đây là “trải nghiệm khởi nghiệp”.
Nguyễn Linh giải thích: “Cũng không tính là khởi nghiệp đâu, chỉ là gần đây tôi mở một studio chụp ảnh thôi.”
Tô Cầm gật đầu: “Thì ra là thế. Tôi nghe Quân Nhược nói con bé rất thích đến chỗ cô giúp đỡ, tôi còn muốn cảm ơn cô nữa.”
Nguyễn Linh chớp mắt: “Ơ? Cảm ơn cái gì?”
Trên ḿặť Tô Cầm hiện lên vẻ do dự: “Có lẽ cô cũng biết, trước đây tâm tư của Quân Nhược, đều là…”
Nguyễn Linh hiểu rõ: “Đều ở trên người Diệp Hủ, đúng không.”
Tô Cầm ngạc nhiên một giây, sau đó gật đầu: “Đúng, đúng là như vậy.”
Cô ấy hiện lên vẻ bất lực: “Dù nhìn bề ngoài Tô Nhược ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thực ra ở nhà luôn có tính khí trẻ con. Nếu mấy ngày Diệp Hủ không nói chuyện với con bé, Tô Nhược sẽ rất không vui, ở nhà gây chuyện.”
Nguyễn Linh gật đầu.
Tình trạng gia đình nhà họ tốt như vậy, Tô Nhược là tiểu thư giàu, có chút ương bướng cũng không lạ.
Tô Cầm tiếp tục “Nhưng từ khi đi giúp cô, Tô Nhược đã lâu rồi không nổi giận. hôm trước, con bé còn nói với tôi…”
……
Lúc Nguyễn Linh và Tô Cầm trò chuyện, có không ít người đang âm thầm quan sát.”
Trước khi hai người gặp mặt, tất cả mọi người đều đoán rằng Tô Cầm sẽ không thích Nguyễn Linh.
Có nhiều lý do.
Một trong số đó là mối quan hệ giữa Tô Cầm và Diệp Cảnh Trì vẫn luôn rất tốt.
Mọi người đều biết rõ vốn đầu tư ban đầu của Tô Cầm khi đó là do Diệp thị mà Diệp Cảnh Trì vừa mớᎥ tiếp quản cấp cho.
Sau khi chồng qua đời, Tô Cầm vẫn chưa tái hôn.
Mặt khác, thân thế của Diệp Hủ vẫn luôn là bí mật kể từ khi nhà họ Diệp chuyển đến Cẩm Thành. Trong suốt những năm qua, mọi người chưa bao giờ nghe Diệp Cảnh Trì có bất kỳ mối quan hệ mờ ám với người phụ nữ nào.
Thêm vào đó, Tô Cầm lớn hơn Diệp Cảnh Trì năm tuổi, thuộc phạm vi có thể chấp nhận được.
Vì vậy, cho dù không có bất kỳ bằng chứng nào, vẫn có những tin đồn trên thương trường, nói rằng Tô Cầm thực sự có ý với Diệp Cảnh Trì, nhưng Diệp Cảnh Trì không đáp lại.
Ai có thể ngờ Tô Cầm lại có dáng vẻ như gặp lại người bạn lâu năm với vợ của Diệp Cảnh Trì, hai người trò chuyện vui vẻ suốt cả buổi chứ?
Bà chủ Diệp này, ban đầu thì khiến ông cụ họ Mạnh hay thay đổi tâm trạng cười không ngớt, rồi lại khiến Tô người vẫn luôn đối xử lịch sự nhưng xa cách nhìn bằng ánh mắt khác.
Điều đó có nghĩa Nguyễn Linh thực sự đã cùng lúc giải quyết được hai nhân vật lớn khó tính nhất trong giới.
À, nói chính xác thì là ba người, còn có Diệp Cảnh Trì nữa.
Chuyện Diệp Cảnh Trì mấy lần gắp sườn cho Nguyễn Linh trong bữa tối đã sớm được lan truyền trong giới.
Nguyễn Linh vẫn chưa biết, sau đêm nay, danh tiếng của cô trong giới thượng lưu đã đạt đến một tầm cao mớᎥ.
Sau khi trò chuyện với Tô Cầm, Nguyễn Linh đi tìm Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ ở cửa sảnh tiệc.
Một người hầu tiến lên báo rằng Diệp Cảnh Trì đã đi ra ngoài cửa chính, đang trò chuyện với chủ tịch của một công ty thực phẩm nào đó.
Nguyễn Linh không hề ngạc nhiên.
Mỗi lần Diệp Cảnh Trì xuất hiện trong các buổi công khai, anh đều giống như một món ngon, ai cũng muốn bắt chuyện.
Vì vậy, Nguyễn Linh trước tiên đi tìm Diệp Hủ.
Khi tìm thấy Diệp Hủ, cậu bé đang đứng cùng một phụ nữ, thoạt nhìn có vẻ quen thuộc.
Nhìn kỹ lại, hình như đó là bà Lưu, người tức giận bỏ chạy khỏi buổi họp phụ huynh vì bị vẩy ướt cả mình.
Bà Lưu cũng không cố ý hạ giọng, cho Nguyễn Linh dễ dàng nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.
“Tiểu Húc à, dì không nhiều chuyện đâu, chỉ là thực sự thương xót cháu. Bây giờ bố cháu đã kết hôn, còn như keo như sơn với vợ mớᎥ, cgawcs chắn sẽ ít quan tâm đến cháu hơn một chút…”
Lông mày Diệp Hủ nhíu chặt lại, vẻ mặt như muốn rời đi nhưng lại buộc phải kiên nhẫn lắng nghe.
Nguyễn Linh kịp thời xuất hiện, giải cứu Diệp Hủ.
“Diệp Hủ.” Cô lên tiếng.
Ngay khi nhìn thấy Nguyễn Linh, biểu cảm của cậu thiếu niên lập tức giãn ra.
Diệp Hủ lập tức đi đến bên cạnh Nguyễn Linh.
Bà Lưu thay đổi sắc mặt, nhìn Nguyễn Linh với vẻ xấu hổ: “Bà Diệp, ờ…”
Nguyễn Linh không nhìn bà ta, mà nói với Diệp Hủ: “Không muốn nghe thì sao không đi?”
Ánh mắt Diệp Hủ lóe lên: “Trước đó đã nói là sẽ gặp nhau ở đây, sợ con đi rồi thì mẹ tìm không thấy.”
Nguyễn Linh nhướng mày: “Mẹ có mang theo điện thoại, có thể gọi cho con mà. Con cũng không cần vì chờ mẹ mà chịu đựng nghe tiếng ồn lâu như vậy.”
Người phát ra “tiếng ồn”: “……”
Diệp Hủ cúi đầu: “Đã nói là sẽ đợi mẹ ở đây, không thể thất hứa.” Nói rồi lại ngẩng đầu nhìn Nguyễn Linh: “Nhưng lần sau, nhớ đến đón con sớm chút.”
Ánh mắt cậu thiếu niên mang theo một chút tủi thân, nhưng lại tràn đầy sự ỷ lại.
Nguyễn Linh chợt nhớ đến rất lâu trước đây, khi cô vẫn chưa phải là vợ Diệp Cảnh Trì, cô cháu gái nhỏ của mình cũng từng nhìn cô bằng ánh mắt giống vậy.
“Lần sau tan học, nhớ đến trường mẫu giáo đón cháu sớm chút ạ.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận