So với phòng của Nguyễn Linh, phòng ngủ chính mà bình thường Diệp Cảnh Trì nghỉ ngơi thật ra ở gần cầu thang hơn.
Diệp Cảnh Trì lại cất bước, vậy mà lại thật sự đi vào phòng ngủ chính.
Khi Nguyễn Linh được Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng đặt vào phòng ngủ chính mềm mại, đầu còn đang ngơ ngác ngẩn ngơ.
Cô cứ như vậy...... đem mình bán đi sao?
Giọng Diệp Cảnh Trì dịu dàng hơn bất cứ lần nào cô từng nghe: "Em nằm trước tôi đi lấy nước cho em uống.”
Nói xong, người đàn ông xoay người đi ra khỏi phòng.
Nguyễn Linh: "......”
Cô chống người dậy, để mình tựa nửa người vào giường.
Lúc trước vì hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, Nguyễn Linh từng ngủ một đêm trong căn phòng này.
Có lẽ là xuất phát từ nguyên nhân này, hoặc có lẽ đơn thuần bởi vì cô quá to gan.
Tóm lại giờ phút này, Nguyễn Linh nằm trên giường Diệp Cảnh Trì cũng không quá hoảng hốt.
Chẳng qua suy nghĩ không khống chế được bay khắp nơi - -
Ý tứ trong câu nói kia của Diệp Cảnh Trì, là sau này đều phải giống như đại đa số vợ chồng, nghỉ ngơi cùng phòng với cô sao?
Nhưng cô thích cảm giác độc chiếm một chiếc giường đôi hơn.
Hơn nữa, ngoại trừ ý nghĩa trên mặt chữ, ngủ cùng một phòng, có lẽ còn có nhiều ý nghĩa hơn nữa.
……
Nguyễn Linh không thể đoán được suy nghĩ của người đàn ông.
Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên, Diệp Cảnh Trì đã trở lại.
Diệp Cảnh Trì đưa cốc nước cho cô, dịu dàng nói: "Uống chút nước trước đi."
Nguyễn Linh nhận lấy cốc, uống một ngụm.
Nhiệt độ vừa phải, không lạnh nhưng cũng không quá nóng.
Có nhiều khi, Nguyễn Linh cũng phải cảm thán về sự chu đáo của người đàn ông này.
Thấy cô uống từng từng ngụm một, ánh mắt của Diệp Cảnh Trì lại thêm mấy phần dịu dàng.
"Uống xong thì nghỉ sớm đi." Anh nói.
Nguyễn Linh chớp mắt: anh thì sao?"
Anh ngủ ở đâu?
Diệp Cảnh Trì cười khẽ, lời một nẻo: “Tôi nghe người giúp việc nói, em cảm thấy giường phòng này thoải mái hơn.”
Nguyễn Linh chợt tỉnh ngộ.
Sau lần đổi phòng bất ngờ với Diệp Cảnh Trì, cô từng muốn ăn miếng trả miếng. Vì vậy đã tìm người giúp việc, muốn đổi bộ ga giường trong phòng Diệp Cảnh Trì thành màu hồng.
Đáng tiếc lúc đó trong nhà ngoài bộ ga giường màu hồng phấn trong phòng cô thì những bộ ga giường khác đều là màu sắc lạnh lẽo.
Trước đây biệt thự chỉ có Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ ở, nên phòng của hai người có phong cách kỳ lạ như nhau, trang trí đều là kiểu tối giản lạnh lùng.
Lúc đó Nguyễn Linh cũng chỉ đột ngột nảy ra ý tưởng, sau khi biết không có thì thôi, cũng không đặc biệt bảo người ta mua thêm.
Nguyễn Linh chỉ là tiện thể phàn nàn với người giúp việc vài câu, nói giường trong phòng của Diệp Cảnh Trì có vẻ thoải mái hơn của cô, ngủ ngon hơn.
Nguyễn Linh không ngờ, những lời này lại truyền đến tai của Diệp Cảnh Trì, còn được anh ghi nhớ đến tận bây giờ.
Diệp Cảnh Trì nhìn cô, trong mắt có ý cười nhạt: “Nếu em thích thì sau này cứ nghỉ ngơi trong phòng này.”
Có vẻ như đã nhìn ra sự nghi ngờ của cô, Diệp Cảnh Trì bổ sung: "Tôi đến phòng em trước đó cũng được."
Nguyễn Linh chậm rãi chớp mắt.
Ý của Diệp Cảnh Trì là muốn nhường phòng chính cho cô sao?
Có vẻ cũng không có vấn đề gì.
Mặc dù việc đổi phòng hơi rắc rối, nhưng người giúp việc trong biệt thự vô cùng tài ba, việc di chuyển đồ đạc trong phòng cô sang đây và sắp xếp lại không hề khó.
Còn về Diệp Cảnh Trì, lần trước cô nghỉ ngơi ở đây đã quan sát qua, đồ dùng cá nhân của người đàn ông này ít đến kinh ngạc.
Quần áo trong tủ đều là vest và sơ mi, được sắp xếp gọn gàng theo màu sắc, cực kỳ thân thiện với những người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Hơn nữa vì tủ quá rộng, nên vẫn còn một nửa để trống.
Kệ để đồ trong phòng tắm cũng sạch sẽ gọn gàng, chỉ có đồ dùng vệ sinh cá nhân, dao cạo râu và hai lọ kem dưỡng mà cô không biết nhãn hiệu, có lẽ là kem dưỡng da gì đó.
Mà làn da của Diệp Cảnh Trì lại đẹp không thể tả, mắt cũng không có nếp nhăn, có lẽ đây chính là thiên phú.
Nói chung, việc đổi phòng này vốn dĩ không có gì khó khăn.
Chẳng qua làm vậy, lại khiến cô có cảm giác như đang chiếm lấy tổ chim.
Thấy cô không trả lời, Diệp Cảnh Trì lại ôn hòa nói: "Không còn sớm nữa, em cứ ngủ đi, những chuyện này ngày mai hãy nói."
Nguyễn Linh: "... Được.”
Diệp Cảnh Trì lại nhìn cô một lúc lâu.
Nguyễn Linh gần như nghĩ rằng, anh đã hối hận vì nhường phòng cho mình ngủ.
Tuy nhiên cuối cùng, Diệp Cảnh Trì chỉ nói: "Chúc ngủ ngon."
Dáng vẻ của người đàn ông bình tĩnh, như thể từ lúc bế cô lên đến lúc nói chúc ngủ ngon, tất cả những gì xảy ra trong khoảng thời gian đó đều bình thường như không, hoàn toàn không có chút không khí mập mờ nào.
Ngay cả lời "chúc ngủ ngon" đó, cũng được nói ra với giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng.
Rồi người đàn ông quay người bước ra khỏi phòng, lúc rời đi còn không quên tắt đèn.
Nguyễn Linh: "..."
Nguyễn Linh: "Hệ thống."
[Cuối cùng cô cũng nhớ đến tôi rồi!]
Nguyễn Linh mắt: "Cậu kích động thế làm gì?"
Hệ thống tức giận: [Tôi có thể không kích động sao! Bỗng nhiên bị chặn mấy tiếng đồng hồ, lúc vừa xuất hiện thì đã thấy cô ở trong phòng của Diệp Cảnh Trì!]
Tạm dừng một chút, hệ thống lại run run hỏi: [Chẳng lẽ hai người đã...]
Nguyễn Linh trả lời gọn lỏn: "Chưa."
Hệ thống: [...Ồ.]
Nguyễn Linh nhíu mày: "Tôi thấy cậu có vẻ hơi thất vọng nhỉ?"
[Không, tuyệt đối không!]
Chẳng qua là nó chưa từng thấy qua một chủ nhân như vậy.
Rõ ràng đã hoàn thành tất cả các nhiệm vụ cần thiết để làm một phản diện, nhưng không hiểu sao lại có xu hướng "công lược" tất cả mọi người xung quanh.
Vì vậy, nó có chút tò mò không biết cô có thể làm đến mức nào.
Nguyễn Linh: "Tôi gọi cậu ra là có vấn đề muốn hỏi cậu."
[Cái gì vậy?]
Nguyễn Linh: "Diệp Cảnh Trì, có phải chưa bao giờ yêu đương không?"
[...?]
Hệ thống vô cùng ngạc nhiên: [Tôi không biết. Bộ truyện cô xuyên vào là tiểu thuyết vườn trường, không phải là câu chuyện tình yêu của bố nam chính tiểu thuyết vườn trường.]
Nguyễn Linh: "Được rồi."
Như vậy, trong cơ sở dữ liệu của thống không có thông tin liên quan.
Hệ thống hơi nghi ngờ: [Nhưng tại sao cô lại nghĩ như vậy? Với tuổi tác và điều kiện của Diệp Cảnh Trì, không thể không có kinh nghiệm yêu đương được.]
“Bởi vì,” Nguyễn Linh nói với vẻ chắc chắn: “Diệp Cảnh Trì vừa mới nói chúc ngủ con với tôi, trước khi đi còn tắt đèn.”
[Đây không phải là rất chu đáo sao?]
“Anh ấy thậm chí không biết, phụ nữ trước khi đi ngủ phải tẩy trang.”
[...]
Không biết là vì hôm trước uống một chút rượu vang, hay giường của Diệp Cảnh Trì thực sự phù hợp để ngủ hơn.
Mà Nguyễn Linh ngủ đủ mười hai tiếng, tới gần trưa mới bò dậy.
Ăn trưa xong, quản gia tiến lên xin ý kiến.
“Bà chủ.” Quản gia Hà hết sức kính cẩn: “Hôm nay trong nhà nhận được rất nhiều quà tặng cho cô, cô định tự tay mở ra xem, hay để tôi sắp xếp cho cô, rồi liệt kê danh sách quà tặng cho cô xem qua?”
Đôi mắt của Nguyễn Linh sáng lên: "Tất nhiên là tôi tự mở rồi."
Mở quà tặng rất thú vị, nếu để người khác làm hộ thì mất đi rất nhiều niềm vui.
Rồi cô mới nhớ ra: "Nhiều quà tặng? Đều là ai gửi?"
Quản gia Hà: "Chắc là những bà chủ trò chuyện khá hợp ý với cô sau bữa tiệc tối hôm qua. Tôi đã sắp xếp danh sách người gửi quà rồi, cô muốn xem bây giờ không?"
"Vậy à?" Nguyễn Linh nhớ lại: “Nhưng tối qua, tôi hình như không trò chuyện với ai cả."
Tối qua cô vừa vào sảnh tiệc đã dẫn theo Diệp Hủ đến quầy đồ ngọt, trong suốt trình chỉ chào hỏi vài câu với bố mẹ của Trần Tùng Dương.
Ngoài ra, trước khi rời đi, cô còn nói đến chuyện phát triển của studio với mẹ của Tô Quân Nhược.
Thời gian còn lại cô không tập trung ăn uống, thì cũng ra ngoài dạo chơi với Diệp Hủ, không nói chuyện gì với các bà chủ khác.
Nghe vậy, quản gia Hà hơi ngạc nhiên, sau đó hắn hắn giọng: "Có lẽ là... bị sức hút của bà chủ thu hút."
Nguyễn Linh nhìn quản gia Hà, thẳng thắn chỉ ra: "Là bị Diệp Cảnh Trì thu hút thì có?"
Những người gửi quà đến, có lẽ đều muốn thông qua cô, để dựa vào Diệp thị.
Quản gia Hà: "..."
"Bà chủ nói đùa rồi." Quản gia toát mồ hôi hột.
Mặc dù đã không phải là lần đầu tiên, nhưng quản gia Hà vẫn thường xuyên sửng sốt vì nghe bà chủ nói ra những lời bất ngờ.
……
Ở một khía cạnh nào đó, Nguyễn Linh thực sự đã đánh giá thấp bản thân mình.
Tối qua, mọi người đã tận mắt chứng kiến cách Nguyễn Linh dễ dàng xử lý ổn thỏa ông cụ Mạnh và Tô Cầm.
Về việc nhìn thấy Diệp Cảnh Trì và vợ rất ân ái, muốn nhân cơ hội tặng quà cho Nguyễn Linh để lấy lòng Diệp Cảnh Trì, chỉ là một trong những lý do.
Rất nhiều người đã bắt đầu tò mò về chính Nguyễn Linh, thậm chí nghi ngờ cô ngoài danh tính là con gái của Nguyễn Minh Vĩ ra, còn có một thân phận sâu xa hơn.
Thậm chí có người, để có thể nổi bật hơn trong số những người tới nịnh nọt, đã bắt đầu nhắm đến phía nhà họ Nguyễn.
Vào sáng chủ nhật, Lâm Mỹ Nga nhìn thấy chiếc bật lửa định chế có giá trị năm con số được gửi đến nhà, bà ta còn có chút nghi ngờ.
Năm đó, khi Nguyễn Minh Vĩ và bà ta ở bên nhau, nhờ phần tài sản của nhà họ Trịnh được chia sau khi ly hôn, cộng với việc chọn đúng hướng gió, sự nghiệp của ông ta đã phát triển vượt bậc.
Đó cũng là thời gian huy hoàng nhất của Lâm Mỹ Nga, bà ta thành công đứng trên vị trí cao cùng với con gái của mình, sự nghiệp của chồng bà ta cũng đang trên đà phát triển.
Trái lại, Trịnh Hiểu Nguyệt chỉ có thể sống chật vật với con gái, không còn rạng rỡ như ngày xưa.
Lúc đó, Lâm Mỹ Nga thậm chí còn khuyên Nguyễn Minh Vĩ nên nhân nhượng với Trịnh Hiểu Nguyệt, để lại những tài sản còn lại của nhà họ Trịnh cho họ.
Một mặt, đối với công việc kinh doanh ngày càng lớn ma͙nh của nhà họ Nguyễn, số tiền còn lại của nhà họ Trịnh không đáng là bao đối với Lâm Mỹ Nga.
Quan trọng hơn, Nguyễn Minh Vĩ là người mà Lâm Mỹ Nga đã giành lấy.
Vì vậy, bà ta luôn có cảm giác bất an, muốn thể hiện sự rộng lượng và độ lượng của mình để vững vàng giữ chặt trái tim của Nguyễn Minh Vĩ.
Tuy nhiên, vận may không đứng mãi về phía Nguyễn Minh Vĩ.
Những năm gần đây, khi thời thế thay đổi, Nguyễn Minh Vĩ lại bỏ lỡ cơ hội chuyển đổi, sự nghiệp liên tiếp thất bại.
Trước đây, cứ đến dịp lễ tết, người ta đến nhà họ Nguyễn tặng quà cũng tấp nập, nhưng giờ đây nhà họ Nguyễn lại dần dần trở nên vắng vẻ.
Vì vậy, trong hai năm qua, Lâm Mỹ Nga và Nguyễn Minh Vĩ mới nhắm tới nhà họ Trịnh.
Nhưng...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận