Xe bò lảo đảo lắc lư đi vào thôn, nhanh chóng khiến mọi người vay quanh.
Nhưng đương nhiên, thứ mọi người chú ý không phải xe bò. Mà là thanh niên trí thức.
Tuy tám thanh niên này không phải là nhóm thanh niên trí thức đầu tiên đến đại đội bọn họ, và cũng chưa phải là nhóm cuối cùng. Nhưng trong thôn nào có chuyện gì vui, nên chút chuyện nhỏ này cũng đủ khiến mọi người hứng thú. Mấy đứa trẻ từ nội thành đến nhìn đúng là khác hẳn người ở đây.
"Đội trưởng, không phải nói là tám người à? Sao ở đây lại có chín người!" Có người hỏi.
Đại đội trưởng nhìn lướt qua, bảo: "Thì tám người thật mà?”
Rồi ông ngờ vực ngoảnh đầu nhìn, chợt bừng tỉnh nói: "Đây là con gái của ông hai Khương."
Mọi người ngạc nhiên nhìn cô bé xinh xắn tóc ngắn mà lấy làm khó tin, có điều nhìn rõ dung mạo thì đúng là nó rồi! Nhất thời không biết nên nói gì, vì sao chỉ đổi có kiểu tóc thôi mà lại đẹp mắt hơn nhiều dữ vậy!
Nhưng dù Khương Điềm Điềm có biến đổi nhiều đến mấy thì cũng không khiến mọi người "bùi ngùi" bằng hai khúc xương to bự trong tay cô.
"Con nhóc này đúng là ghê gớm, không biết trong tay có bao nhiêu tiền đấy! Sao mà có tiên được như vậy chứ! Còn mua cả khúc xương to?" Một bà già mặt ngựa chanh chua lên tiếng.
Khương Điềm Điềm: "Có tiền thích thì mua! Nếu không thì ai biết tích rồi để cho ai đó xài mất. Hai khúc xương này cháu mua bằng tiền bán tóc. Bà muốn ăn cũng có thể bán tóc mà mua. Có điều..."
Cô nghiêm túc quan sát rồi nói: "Cháu cảm thấy chất tóc của bà quá xấu, nếu bán e cũng chưa được một mao.'
Khương Điềm Điềm không cho rằng mình đang chặn họng người ta, thậm chí cô còn không nhận ra người ta nói móc cô, mà tự cảm thấy những lời mình nói đều rất chân thành.
"Bác à, bác nhìn kiểu tóc của mình đi, trông có khác gì ổ gà không. Thật đấy, bác nghe cháu khuyên một câu, không thể vì đã lớn tuổi mà không sửa soạn được. Nếu lỡ có rận thì dù tóc bác có dài có đẹp cũng không bán được giá đâu!"
Khương Điềm Điềm thuật lại câu hôm nay nghe được, cảm thấy mình đúng là người tốt.
Nhưng khi đưa mắt nhìn thì lại thấy sắc mặt bà ta đã thay đổi.
Khương Điềm Điềm ngạc nhiên, bất chợt lùi về sau một bước nói: "Đừng nói là bác có rận thật đấy chứ? Thế thì xin bác nhanh tránh xa cháu tí đi!"
Nói đoạn, cô lại xấu hổ bổ sung: "Thật ra, không phải cháu chê bác đâu!"
"Mày chê tao chứ còn gì nữa!" Bà già tức giận quát lớn.
Khương Điềm Điêm ấm ức lẩm bẩm: "Không quen không biết, cháu chê bác cũng là điều bình thường mà. Cần gì nhất định phải nói ra làm mất lòng nhau."
"Không quen không biết, hay cho câu không quen không biết, con oắt chết tiệt, tao đánh chết mày!" Đột nhiên bà ta xông đến, Khương Điềm Điêềm không ngờ bà ta lại tự dưng nổi đóa. Tuy cô tay nhỏ chân bé nhưng né rất nhanh, lập tức lắc mình tránh thoát!
Cốp, cụ bà kia lao thẳng vào con bò.
Người PK bò, bò thắng!
Cụ bà kia ngồi phịch xuống đất, há miệng định kêu gào.
Đại đội trưởng: "Đủ rồi, làm gì đấy hả! Đã mấy tuổi rồi mà ăn nói lung tung gài bẫy người ta! Từ Thúy Hoa lúc đi đã không lấy nhà rồi, chẳng lẽ không thể cầm tiền à? Con bé nhà họ Khương sống cũng chẳng dễ gì mà thím còn muốn hại nó hải! Tôi nói cho thím biết, thôn chúng ta không bao giờ chứa chấp loại người lòng dạ độc ác, nếu để tôi còn nghe thấy thím khua môi múa mép thì tôi sẽ giao thím cho công xã. Vừa hay, đại đội chúng ta vẫn chưa có tấm gương đâu! Vương Hồng Hoa, tôi biết thím với nhà họ Khương không hợp nhau, nhưng thím đừng có ỷ mình là người lớn mà ăn hiếp con gái người ta, tôi nhớ rõ hai người không có chút quan hệ nào hết! Thím là người lớn đấy hả? Đại đội chúng ta không phải ngốc nghếch, càng không phải là nơi khỉ ho cò gáy, mà vẫn còn có vương pháp! Nếu thím còn dám tùy tiện bắt nạt con gái yếu ớt người ta thì tôi sẽ đưa thím đến công xã nhốt rào tre!"
Đại đội trưởng dừng lại, trợn mắt nhìn Vương Hồng Hoa rồi nói tiếp: "Đây là bò trong đại đội, nếu bị thím đụng mà có mệnh hệ gì thì khẩu phần ăn một năm của cả nhà thím cũng không đền nổi đâu! Mấy chuyện xấu hổ mất mặt này, bình thường ở trong đội có thế nào cũng được, nhưng ngày đầu tiên thanh niên tri thức đến mà thím đã làm ầm ï như thế, thím muốn bị bắt đúng không?”
Bị đại đội trưởng phê bình, bà già kia không dám ho he gì nữa.
Đại đội trưởng: "Cút!"
Người ở thời đại này vẫn rất sùng bái lãnh đạo đói! Đại đội trưởng nói, không ai dám làm trái lời. Chỉ một câu thôi đã khiến bà ta phải bò dậy đứng qua một bên, có điều trước khi đi vẫn trợn mắt nhìn Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm: "Đội trưởng, bà ấy còn trừng mắt với cháu!"
Đội trưởng: "Vương Hồng Hoa, thím mà còn dám tái phạm nữa thì đi hốt cứt ngay đi!"
Vương Hồng Hoa lùi về sau một bước, ha ha một tiếng, cẩn thận đáp: "Đừng đừng đừng đội trưởng, tôi, tôi đi ngay đây."
Thực ra cũng không phải đại đội trưởng muốn bảo vệ Khương Điềm Điềm, ông thân là đại đội trưởng, chỉ đơn giản hy vọng trong thôn không có chuyện gì. Một cô gái như Khương Điềm Điềm chỉ có một thân một mình, nếu như bị người miệng rộng nói con bé có bao nhiêu tiền, sợ là sẽ kéo đến phiền toái.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận