Thiếu nữ may mắn, vĩnh viễn bất bại!
Khương Điềm Điềm thấy mình đúng là siêu mạnh mẽ siêu tài giỏi luôn!
Đừng có mà thấy cô trước nay vốn chưa từng đánh ra lửa mà coi thường nhé, vậy mà rất thuận lợi khơi được lửa cháy đó; đừng có mà thấy cô chưa từng nấu cơm mà coi thường nhé, vậy mà rất thuận lợi nấu được nồi canh xương hầm lớn thơm ngát màu trắng sữa.
Chưa đâu, cô còn siêu siêu may mắn nữa, tủy của khúc xương to này nhiều vô cùng đó.
Khương Điềm Điềm vui vẻ nhấp môi thử, ôi mẹ ơi! Tay nghề của cô, vô địch vũ trụi
Khương Điềm Điêm múc một chén, sang sân cách vách gọi,"Thím Vương, thím Vương!!!"
Bà Vương lúc này vừa tan ca, đang rửa tay chuẩn bị nấu cơm trong sân thì nghe được tiếng Khương Điềm Điềm gọi. Con tim bà run lên, quay đầu nhìn thấy cô ở cửa, trông thật hoạt bát xinh xắn.
Bà Vương: "Chao ôi, thật là đẹp quá đi."
Khương Điềm Điềm được khen ngợi, lập tức ưỡn ngực. Mọi người nhìn mà xem, đều là họ Vương, đều là cụ bà hết, mà bà Vương này nói chuyện nghe xuôi tai hơn biết bao nhiêu. Đúng là có cụ bà đáng ghét thì cũng có cụ bà nhiệt tình mà.
Cô cười tủm tỉm: "Thím Vương, hôm nay cháu mua được khúc xương to lắm để nấu canh, cháu đưa sang cho thím một chén nè."
Bà Vương: "II"
Bà ngơ ngác nhìn Khương Điềm Điềm rồi nhanh chóng phản ứng lại, lập tức cười như đóa hoa cúc: "Ai nha, thế này, thế này cũng ngại quá." Nói thì nói thế nhưng động tác lại nhanh chóng nhận chén Khương Điềm Điềm đưa, nói: "Để thím đổ ra trả bát cho cháu."
Dù chỉ có nước canh mà chẳng được miếng đồ ăn nào, nhưng bà Vương vẫn cười toe toét vui vẻ. Nhìn kỹ còn thấy được ít váng mỡ đó! Đến khi nào nấu thì làm một nồi là có được một món ăn ngon rồi.
Bà Vương chủ động rửa chén canh giúp Khương Điềm Điềm, nước rửa bát lại chưa dám dùng, lại còn đặt cẩn thận một bên, Khương Điềm Điềm giật giật khóe miệng, nói: "Cảm ơn thím nhé, đúng lúc lu nhà cháu cũng chẳng có chút nước nào, cháu về cũng không cần rửa nữa."
Bà Vương vỗ đầu: "Ôi sao thím lại quên được nhỉ, con nhóc như cháu lấy sức đâu ra mà tới giếng gánh nước. Thế này đi, tợi tý nữa anh Đại Sơn về thím sẽ bảo nó gánh giúp cháu một gánh nước."
Khương Điềm Điềm: "!II"
Còn có chuyện tốt này á?
Cô lập tức thuận nước đẩy thuyền: "Thím kêu anh Đại Sơn gánh giúp cháu một lu nước đầy luôn ạ?"
Bà Vương lại đứng hình, nhưng rất nhanh bà ấy mỉm cười đáp: 'Được, đây cũng là chuyện nhỏ ý mà."
Cái con nhóc này, thiệt đúng là chẳng xem mình như người ngoài!
Khương Điềm Điềm: "Thím ơi, thím đưa chén cho cháu, cháu cho thím thêm chén canh."
Lần này ngược lại bà Vương rất chân thành đáp: "Không cần không cần, làm tý việc thôi có đáng gì đâu. Cháu giữ lại mà uống."
Khương Điềm Điềm: "Không sao, cháu còn nhiều lắm. Nếu không thì thím đi cùng cháu đi, cháu cũng không cần đưa sang nữa."
Cô tiến lên một bước, kéo bà Vương: "Đi mà đi mà!" Bà Vương: '...'
Chính bà cũng không biết mình đã bị lôi ra khỏi nhà bằng cách nào, vừa ra khỏi cửa, đúng lúc gặp được con dâu cả trở vê, Bà Vương lập tức nói: "Trong tủ chén có một bát canh xương hầm, con đổ vào làm chút đồ ăn. Còn nữa, khi nào Đại Sơn về, con kêu nó tới giúp Điềm Điềm gánh nước vào lu."
Con dâu cả nhà họ Vương mơ màng luôn: "... A."
Từ khi nào mà mẹ chồng cô có quan hệ tốt với Khương Điềm Điềm vậy? Hai người còn giống như hai cô gái nhỏ tay nắm tay nhau đi dạo nữa! Khiếp, đáng sợ quái
Khương Điềm Điềm lôi kéo Bà Vương vừa đi vừa nói: "Hôm nay cháu bán tóc được một mao, sau đó mua luôn hai khúc xương lớn, thím nhìn coi cháu gây như vầy, không lo bồi bổ một tý thì gió thổi cũng bay mất. Với lại gây như này rồi còn gặp phải người bới lông tìm vết thì đánh nhau cũng không nổi nha."
"Còn có người thích bới lông tìm vết à?" Bà Vương, người đã sống lâu trong thôn lập tức nghe được trong lời nói có gì sai sai, hỏi: "Ai bới lông tìm vết thế?"
"Một bà tên là Vương Hồng Hoa, thím, không biết có phải bà ấy động kinh hay không nữa, cháu còn không quen bà ta.' Khương Điềm Điềm nghĩ linh tinh oán trách/Bà ta còn nói nhà cháu có tiền! Nếu nhà cháu có tiền thì đã ăn sung mặc sướng từ lâu rồi, còn cần bán tóc à?"
Quả nhiên, Khương Điềm Điềm mở được cái máy hát của bà Vương ngay, bà ấy xùy một tiếng, nói: "Hóa ra là cái con mụ tú bà đó! Bà ta chính là loại người không Sợ mất mặt, cháu không cần nể nang gì đâu! Có điều, cháu không biết mấy chuyện kia của nhà mình à?"
Khương Điềm Điềm chớp mắt, vội rót cho bà Vương một ly nước đường đỏ, ngoan ngoãn ngồi: "Chưa từng có ai nói với cháu hết, thím kể cháu nghe với?"
Bà Vương: "Ôi trời, như vầy cũng ngại quá." Khương Điềm Điềm: "Để nhuận họng thôi mài"
Bà Vương uống một ngụm nước đường đỏ ngọt ngào, cảm thấy con bé này thật quá hiểu chuyện!
"Thím cũng chỉ đoán thôi, cha cháu không muốn nhắc đến chuyện nhà đó. Ông bà nội cháu mấy năm trước đông con. Em thứ hai của ông ấy cũng chính là chồng Vương Hồng Hoa, hai người có với nhau một đứa con gái, bảo là lúc sinh bị tổn thương nên có khả năng không thể sinh nữa. Còn không phải vì muốn có một đứa con trai phụng dưỡng khi về già à? Nên họ mới nhận cha cháu làm con thứ hai. Người trong thôn kêu cha cháu là ông hai Khương cũng do chuyện này. Ai mà ngờ, nhận con thừa tự được ba năm thì Vương Hồng Hoa lại có thai, một năm sau còn sinh ra được một thằng cu. Có con ruột rồi thì ai còn muốn nhận con nuôi nữa? Nên nhìn cha cháu cũng chẳng vừa mắt! Thế là một đứa con nít hồi đó mới mười một, mười hai tuổi đã bị hai vợ chồng bọn họ đuổi ra khỏi nhà. Không những thế mà còn bắt cha cháu đưa lại tiền lương thực trong ba năm nữa! Cháu nói xem có cần mặt mũi không?"
Khương Điềm Điềm: "Hừ, không biết xấu hổi"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận