Hai nhà xem mắt, địa điểm là ở nhà họ Trần.
Khương Điêm Điềm lại xin nghỉ, có điều lần này không ai trong đội phàn nàn, dẫu sao thì xem mắt cũng là chuyện lớn một lần trong đời. Khương Điềm Điềm không có quần áo đẹp, chỉ có hai chiếc áo bông và hai chiếc áo mỏng, mà bộ nào cũng có chỗ vá. Cô tắm rửa qua loa, mặc chiếc áo mỏng ít chỗ vá nhất rồi bôi kem dưỡng lên.
Bà Vương đến đón cô, gật gù tấm tắc, bà cảm thấy, với sự đáng yêu trong sáng tươi trẻ của Khương Điêm Điềm, nếu Trần Tiểu Lục còn không nhìn trúng thì nó mù rồi! Mù hai mắt luôn!
Nhà họ Trân cách nhà Khương Điêm Điềm không xa, có điều có tiền hay không thì chỉ nhìn lướt qua là rõ ngay. Đương nhiên ở thời đại này, nói "tốt hơn một chút" thì đúng là chỉ khác biệt có chút thôi, chứ không có chuyện khác nhau một trời một vực.
"Chị Trân có ở nhà không?" Bà Vương không đẩy cửa đi vào ngay mà đứng ngoài kêu.
Vừa dứt lời, một người phụ nữ chừng 50 tuổi rảo bước chạy ra, mặt mày tươi tắn: "Đây đây! Nhà tôi chờ chị từ sáng đến giời"
Tầm mắt bà rơi lên người Khương Điềm Điềm. Cô có gương mặt nhỏ bé trắng muốt, tóc ngắn tuy hơi rối nhưng khá xinh xắn, không phải là đại mỹ nhân nức tiếng gần xa, song vẫn xứng với mấy chữ giai nhân nhỏ thanh tú.
Có hơi gây, không phải dạng nở nang dễ sinh.
Nhưng hiện tại thì có gầy cũng bình thường. Con gái bây giờ không khó mập lắm.
Bà nhìn qua rồi lập tức nói: "Mau vào nhà đi."
Bà dẫn hai người vào cửa, kế toán Trần đang ngồi trên giường đất, thấy Khương Điềm Điềm đến thì thoáng bối rối. Nhưng ông nhanh chóng bình tĩnh trở lại, tựa như không có chuyện gì xảy ra. Về phần Khương Điêm Điềm, cô rất thoải mái ngồi xuống.
Bà Trần: "Nào, hai người ăn kẹo đi."
Mấy thứ này do ông nhà bà chuẩn bị, thấy con trai chưa ra, bà lập tức đánh mắt nhìn ông nhà. Kế toán Trần lập tức xuống giường, nói: 'Để tôi đi xem thằng nhóc này sao vẫn chưa..."
Chữ "tới" còn chưa ra khỏi miệng thì rèm cửa được vén lên, một giây sau, anh đẹp trai kiêm anh bánh hạch đào mặc áo sơ mi trắng khoan thai bước vào.
Đúng lúc Khương Điềm Điềm ngoái đầu lại, hai người bốn mắt chạm nhau.
Chân mày Khương Điềm Điêm khẽ động, hai mắt cong cong, khóe miệng vểnh lên, thân thiện mỉm cười.
Cô, siêu lễ phép luôn.
Anh bánh hạch đào nhìn nét mặt vui vẻ của cô, gương mặt trắng nõn từ từ ửng đỏ, hai mắt cũng sáng lên.
Hai vợ chồng già nhà họ Trần: "222"
Nó mà cũng có ngày hôm nay à?
Chàng trai đỏ mặt cứ như quả táo mùa thu.
Có ai nhìn mà không biết cậu đang nghĩ gì? Dùng đầu ngón chân cũng nhận ra được.
Vợ chồng già nhà họ Trần kinh ngạc nhìn thằng con ruột nhà mình, lại còn sửng sốt một hồi. Suy cho cùng, bọn họ biết rất rõ nó là đứa có phẩm hạnh như thế nào! Thằng ranh da mặt dày thế kia lại còn đỏ mặt được, quả thật hai vị cha mẹ già được phen mở rộng tâm mắt!
Cả buổi lâu thế mà hai người vẫn chưa bình tĩnh nổi. May mà còn bà Vương lặng lẽ kéo vạt áo bà Trần.
Bà Trần cứ như mới tỉnh giấc khỏi cơn mơ, nhìn lại Khương Điềm Điềm, cứ có cảm giác càng nhìn càng vừa mắt. Dù sao thì đây cũng là nhân vật quan trọng có khả năng thay đổi trạng thái độc thân của con trai bà mài!
Bà lập tức cười tươi như hoa, ngồi chen vào chỗ bên cạnh bà Vương, kéo tay Khương Điềm Điềm, thân thiết như bà ngoại sói bảo: "Điềm Điềm à, lại đây để thím giới thiệu cho cháu thằng nhóc nhà thím."
Một tay bà kéo con trai qua khiến cậu đẹp trai mém té, có điêu cũng vừa đúng kiểu hai bên trái phải bà Trân mỗi tay nắm một đứa.
Bà Vương hết hồn trước động tác bất ngờ này của bà chị già, lặng lẽ nhích qua bên một tý, chừa chỗ cho Trần Tiểu Lục.
Bà Trần: "Đây là Thanh Phong nhà thím, năm nay mười chín tuổi, tốt nghiệp trung học cơ sở. Thật ra nó cũng đã là học sinh cấp ba rồi, mấy năm trước từng học một năm phổ thông trong huyện, xui một nỗi trúng dịp huyện náo loạn, thành ra trường của chúng nó cũng ngừng dạy."
Khương Điềm Điềm chớp mắt, lòng tự nhủ, hóa ra anh Bánh hạch đào tên là Trân Thanh Phong.
Mà không ngờ trình độ hai người lại giống nhau nhai
Cô xuyên qua khi đang học lớp 11, cũng không có chứng nhận tốt nghiệp phổ thông. Cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, cả mấy truyện niên đại cũng đọc không ít. Cô biết thời đại này mà có thể học tới cấp ba thì rất khó khăn, vô cùng lợi hại. Dù sao đây cũng không phải cái thời trước khi cô xuyên qua.
Khương Điềm Điềm thật lòng đáp: "Đúng là giỏi quá ạ!"
Vừa nghe cô nói vậy, bà Trần lập tức cười tươi như hoa, đừng thấy bà mắng thằng ranh con nhà mình cả ngày mà lầm, dù sao cũng là con ruột mà! Có người khen, người làm mẹ như bà cũng thiệt là vui vẻ.
Thật ra bà Trần cũng chẳng cảm thấy con trai mình không tốt, chỉ là thời vận xấu thôi, nếu không gặp phải chính sách thay đổi, chỉ sợ nhiều hơn một năm nữa là nó đã thuận lợi tốt nghiệp cấp ba, không chừng còn tìm được công việc cho ra dáng trong huyện.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận