Không biết, vì cái gì đây!
Nếu buộc phải nói, thì hẳn là... giải thoát rồi!
Cuối cùng, cũng thoát khỏi những con người kial
Đã chuyển kiếp rồi thì Khương Điềm Điềm không muốn nghĩ đến chuyện đời trước” nữa, dù sao, cũng không còn quan hệ gì với cô.
Bọn họ cho cô sinh mạng, thì cô cũng đã giao lại rồi.
Tóm lại bây giờ cô hoàn toàn không có liên quan gì với họ.
Thật quá nhẹ nhàng mài
Ngay khi Khương Điềm Điềm còn đang ngẩn, thì mưa ngoài trời đã dân ngừng lại. Khương Điềm Điềm nhìn ra cửa, lúc này trời đã gần tối, cô đứng dậy ra ngoài. Vừa đặt chân ra đã cảm nhận được cơn gió rét lạnh thấu xương.
Khương Điềm Điềm quyết đoán lùi vê phòng, nhìn thử cánh tay rồi bắp chân nhỏ bé, nói không ngoa chứ, cô đoán mình quá lắm cũng chỉ được bảy mươi cân*. Dù bên ngoài rất lạnh, nhưng cô không từ bỏ ý định ra cửa, vì cô muốn cảm nhận ngay hơi thở của cuộc sống mới.
*1 cân=0,5kg
Vừa nãy khi kiểm tra mọi ngóc ngách, cô có thấy trong ngăn tủ có một bộ áo bông, quần bông có rất nhiều mụn vá. Khương Điềm Điềm quả quyết thay vào, vừa nhìn xuống thấy đôi giày rơm. Rụt rụt bàn chân nhỏ.
Nhưng có thể là do đã thay quần áo dày, nên mặc dù vẫn đi giày rơm, nhưng không thấy lạnh như trước nữa.
Chắc bây giờ nhà nào cũng đang nấu cơm, không ít phòng có khói bếp bốc lên. Khương Điềm Điềm đi men theo chân tường, chưa được vài bước đã nghe được âm thanh của phụ nữ nói.
"Mẹ, cả ngày hôm nay sao Khương Điềm Điềm không ra cửa nhỉ, chúng ta có cần tới xem thử không?"
Khương Điềm Điềm lập tức dừng bước chân, dựng tai lắng nghe, cô cảm thấy,Khương Điềm Điềm" này chính là mình. Dù sao thì họ tên cũng giống hệt nhau.
"Không cần đâu, chờ con bé tự mình thông suốt là được, con xem, đứa nhỏ này bình thường tụa như hũ nút. Vậy mà lại dùng chiêu tuyệt thực để ngăn cản Từ Thúy Hoa tái giá. Thật là chó cắn người không sủa bậy. Nó cũng không nghĩ lại xem, mẹ chết rồi, ba cũng chết. Từ Thúy Hoa người ta cũng chỉ là mẹ kế, nuôi đứa con chồng không có quan hệ máu mủ làm gì! Hơn nữa, quan hệ bình thường của hai mẹ con cũng chẳng ra sao. Từ Thúy Hoa vì thoát khỏi đứa con chồng trước này, mà viết thư chấm dứt quan hệ gửi cho đại đội trưởng, ngay cả nhà của lão hai nhà họ Khương cũng không cần." Khương Điềm Điềm vừa nghe thấy những tin tức này, dứt khoát ngồi xổm dưới góc tường nghe lén. Hóa ra, nguyên nhân chết đói, nhưng không phải vì thiếu lương thực, mà là do "tự sát”?
"Vậy cũng đúng, nhưng mẹ thật sự nhận lời Từ Thúy Hoa làm mai giúp con bé à. Làng mình ai chả biết Khương Điềm Điềm gánh không gánh nổi, vác không vác được, việc bên ngoài không làm được mà việc trong nhà cũng không xong. Hơn nữa đã là cô gái mười bảy tuổi, mà gầy như bộ xương khô, nhìn là biết cũng không dễ sinh đẻ. Nhà ai có thể bằng lòng chứ!"
Ngừng một chút, cô ấy lại bổ sung: "Con bé này tính tình cô độc, ít ra ngoài, thấy mọi người cũng không nói gì. Đến một cô bạn thân cũng không có, con còn nghỉ ngờ nó có biết mặt mọi người trong làng hay không nữa kìa."
Giọng nói này không có ý chê cười, mà lại hơi buồn rầu.
Giới thiệu đối tượng cho một cô gái như vậy, ai mà không lo chứ!
Một cơn gió thổi qua, càng thêm lạnh lẽo, Khương Điềm Điềm bỏ hai tay vào trong ống tay áo, lỗ tai cũng dính sát trên tường. Lúc này hai người kia lại tán dóc vê các thanh niên trong làng, người này người kia, người kia người này... Dù sao thì nói tới nói lui, hai mẹ con ở trong sân có vẻ cũng rất sầu, bọn họ nhận một khúc vải đỏ của Từ Thúy Hoa, nhưng hình như Khương Điềm Điềm rất khó được gả đi.
Cái việc này thật là không dễ dàng mà.
Cuối cùng, hai người kết thúc chủ đề câu chuyện.
Dường như đã đi vào cửa.
Khương Điềm Điêm đã nghe xong tin tức bát quái. Cô khẽ giật giật đôi chân đã tê rân, đứng lên. Nhưng vừa đứng dậy đã cảm giác có người nhìn mình, cô lập tức nhìn xung quanh, không có ai cả.
Cảm giác của cô rất nhạy bén, hoặc là, người nọ đã trốn đi rồi? Thôi mặc kệ!
Khương Điềm Điềm bị người khác phát hiện cũng không ngại, cô kéo lê đôi giày rơm nhỏ, tiếp tục đi vê trước. Trong đầu cố gặng tóm lại các tin tức nghe được.
1, Nguyên chủ giống cô, đều là mười bảy tuổi, tên cũng giống nhau.
2, Cô ấy vì cản trở mẹ kế tái giá mà để bản thân chết đói.
3, Cô ấy không còn cha mẹ ruột, mẹ kế vội đi tái giá cũng không có người thân ra mặt, có thể thấy được tám, chín phần mười là chẳng có thân thích nào.
4, Để thoát khỏi nguyên chủ, đến cả phòng ở mà mẹ kế cũng không cần, nhà kia thật sự của mình cô.
5, Thím hàng xóm nhà cô nhận được một tấm vải đỏ làm thù lao, phải giới thiệu đối tượng cho cô.
6, Hình như nguyên chủ này làm việc gì cũng không được tốt, điểm này cũng giống cô.
7, Nguyên chủ không có bạn bè, cũng không nhận ra được hết mọi người trong làng, cho nên không sợ lộ.
Tổng kết xong, Khương Điềm Điềm cảm thấy sắp xếp như này còn tạm ổn. Cô cẩn thận nhìn xung quanh phòng ở, lại bổ sung thêm lượng thông tin ít ỏi. Tình hình nơi này, còn không tốt bằng quê nông thôn trong ảnh chụp của cô của cô hồi nhỏ. Cô đoán đây không phải thập niên 80.
8, Chỗ này cùng lắm chỉ là thập niên 60-70.
Những năm 60,70 à22?1!!
Khương Điềm Điềm mếu máo, hít một hơi sâu.
Cô thật sự, sẽ không chết đói nhỉ?
Nỗi lo lắng này vừa lóe lên, Khương Điềm Điềm đã rất nhanh xốc lại tinh thần.
Còn sống là tốt rồi, còn muốn xe đạp gì nữa?
Làm người, nên biết đủ nha! Cuộc sống mới nghèo khổ, phải bắt đầu thôi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận