"Bà bớt bớt cho tôi nhờ, tôi nói cho bà biết, bà gả con gái đến nhà chúng tôi thì nó sinh là người nhà chúng tôi, chết cũng là ma nhà chúng tôi! Năm xưa bà đòi 100 đồng tiền sính lễ, trong thôn có ai đòi cao như vậy không! Rồi bà đã nói gì hả, bà nói không trả tiên thì đừng mơ rước dâu, giờ tiền đã trao người đã nhận, nhà bà không còn cô con gái này nữa! Bà bán con gái đi thì đừng mơ chúng tôi coi bà là thông gia! Bây giờ còn đòi nó trả ơn nhà họ Tô các người? Hừ! Nằm mơ đi! Nếu còn để tôi thấy bà xúi vợ thằng năm đổi việc với ả con dâu mắt toét nhà bà, thì đừng trách người nhà họ Trần chúng tôi không khách khí! Nhà bà vì thất đức tám đời nên mới có được mỗi thằng con độc đỉnh, còn nhà chúng tôi có rất nhiều con trai! Nếu bà còn dám tái phạm, tôi thì có thể bỏ qua, nhưng con tôi thì không chắc! Thằng năm không có ở nhà, anh em nó cũng không thể chuyện đứng nhìn em dâu bị ức hiếp đâu!"
"Bà nói đủ rồi đấy!" Cô con dâu nhà họ Tô hét lớn.
Bà Trân bất chấp lao đến vả hai phát *bôm bốp* vào miệng, làm cô ta té ngửa trên đất.
"Tôi không ra tay với cô mà con tiện nhân cô còn dám lấn tới à! Tôi nói cho cô biết! Cú tát này là tát thay vợ thằng năm! Cô là cái thá gì mà dám đánh con dâu nhà họ Trân hả?! Đừng tưởng cô có bà tú bà kia chống lưng thì có thể quyết định! Bà ta chả là cái rắm gì hết!"
Con dâu nhà họ Tô ban nãy hùng hổ đánh chị chồng không ngờ bà Trần đột nhiên ra tay, lập tức bị đánh choáng váng.
"Ối giời ơi mọi người đến mà xem, mẹ chồng con dâu nhà họ Tô đúng là không biết xấu hổ, ức hiếp con gái đã xuất giá, ức hiếp đến trên đầu người họ Trần chúng tôi rồi đây này! Nhưng tôi nói cho mà biết, bây giờ vợ thằng năm vẫn đang còn ở trung tâm y tế, nếu người lành lặn thì chúng tôi còn có thể bỏ qua cho, nhưng nhỡ mà xảy ra việc gì, cô tưởng tôi chỉ tát cô hai cái là xong chuyện hả?! Nằm mơ đi! Tôi sẽ đến công xã kiện các người, để nhà các người chỉ có nước ăn đạn!"
Bên ngoài cãi nhau vô cùng dữ dội, Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm cũng đi ra, nhưng vừa bước ra, Khương Điềm Điềm lập tức thấy cảnh bà Trần hùng hổ lao đến đánh người. Khương Điềm Điềm thầm nuốt nước bọt, lùi về sau một bước, cô hơi sợ rồi đói
Có lẽ vì hồi nhỏ từng trải qua những chuyện không vui, nên Khương Điềm Điềm luôn sợ hãi trước chuyện đánh người như vậy. Trân Thanh Phong cũng tức khắc nhận ra sự bất an của cô, thế là anh ho khan, nói: "Mẹ, nhà ta còn đang có khách mà."
Anh vừa dứt lời, bà Trần cũng sực nhớ ra bản thân mới hùng hổ đánh người!
Chuyện như vậy... có cô gái nào mà không sợ?
Quả nhiên, bà đánh mắt nhìn sang thì thấy khuôn mặt bé nhỏ của Khương Điềm Điềm co rúm lại vì khiếp sợ.
Nhìn là biết cô bé này đơn giản ngây thơ, chuyện gì cũng thể hiện ra mặt! Không che giấu chút nào. Tuy là người đơn giản, nhưng công bằng mà nói thì bà Trần chẳng mấy khi gặp ai có tính cách như vậy, con dâu nhà bà hả, không mưu mô đa tâm thì cũng miệng kín như bưng, ai cũng có khiếm khuyết.
Nên bà Trân thật sự rất rất thích kiểu người vừa đơn giản vừa dễ nhìn thấu như thế này!
Có điều bà đã quên một chuyện, vì chưa tiếp xúc nhiều nên mới cảm thấy tốt, chứ đến khi sống chung với nhau thật thì e sẽ thấy phiên phức! Nhưng hiện tại, bà ấy vẫn rất hài lòng Khương Điềm Điềm!
Bà không màng đến cặp mẹ chồng nàng dâu không biết xấu hổ kia nữa, vội đi tới kéo tay Khương Điêm Điềm, nói: "Điềm Điềm vào nhà ngồi đi, trưa nay ở lại ăn cơm nhé, thím làm thịt cho cháu ăn.”
Khương Điêm Điềm: "!II"
Cô nhoẻn miệng cười, có cảm giác như ngửi thấy mùi thịt tới nơi rồi.
Kể ra á hả, hồi còn ở hiện đại cái gì cô cũng ăn cả rồi, nên về mặt tâm lý thì không có thèm ăn gì đâu. Nhưng sự thật đã chứng minh, không biết tâm lý thế nào chứ cơ thể đã làm ra phản ứng rất thành thật —— muốn ăn! Khương Điềm Điềm đáp sang sảng: "Vâng ạI"
Bà Trần cười tươi tới nỗi nếp nhăn nhíu lại, thoải mái rời đi.
Thời đại này ấy, dù có là họ hàng cũng không có chuyện đến nhà người ta ăn chùa ăn chực đâu, đến con nít ba tuổi cũng hiểu, thế mà Khương Điềm Điềm lại đáp quả quyết như vậy. Có thể thấy là con bé đồng ý hôn sự này rồi!
Tâm trạng vốn thấp thỏm nay đã được thả lỏng, tuy vừa rồi còn đang khó chịu, nhưng bây giờ đã là mùa xuân ấm áp hoa nở đến nơi rồi!
"Vậy được, Tiểu Lục đâu, lại đây chờ chút."
Bà Trân nhanh chóng đi vào phòng, lúc đi ra cầm thêm hai đồng tiền: "Con đến trung tâm y tế đóng tiền đi, Điềm Điềm cũng đi cùng nhé!"
Xem chừng bà còn muốn ở lại đại chiến với mẹ chồng con dâu nhà họ Tô ba trăm hiệp!
Trân Thanh Phong: "Vâng ạI"
Đoạn, tâm mắt anh rơi lên người bà mẹ chồng họ Tô, cười nhạt nói: "Mẹ, mẹ nói lý với nhà họ làm gì? Nếu bọn họ hiểu đạo lý thì đã không chà đạp con gái mình như vậy rồi!"
Dừng một lúc rồi anh nói tiếp: 'Mẹ thương người nhà mình, muốn bảo vệ người nhà, không muốn mọi người bị ức hiếp. Nhưng con thấy không cần thiết phải ra tay, đánh người còn làm tay mình đau. Có ai mà không biết Tô Tiểu Vệ nhà họ cứ dăm ba hôm lại đến đại đội Đại Liễu đánh bạc. Nếu nhà họ dám dây vào nhà ta nữa thì để con để mắt đến Tô Tiểu Vệ, chỉ cần nó đến đại đội Đại Liễu thì mẹ tới thẳng công xã tố cáo đi. Chúng ta tố giác phần tử xấu, để chị dâu năm được vì nghĩa diệt thân.”
"Mày mày mày! Mày nói nhăng nói cuội gì đó hả, Tiểu Vệ nhà tao không phải là hạng như vậy!" Bà già vừa nãy còn yếu đuối giờ lại như gà mẹ xù lông bảo vệ con.
Trần Thanh Phong hừ lạnh: "Ờ thì không phải, bà nói không phải thì không phải thôi."
Cú đấm của bà Tô như đánh vào bông, nhất thời không biết phản bác thế nào! Càng như thế lại càng khiến bà ta hoảng hốt.
Trần Thanh Phong vẫn nở nụ cười nhã nhặn trên môi, xoay người sang nói với Khương Điềm Điềm: "Điềm Điềm, chúng ta đi thôi."
Tuy Khương Điềm Điềm rất muốn ở lại hóng chuyện, nhưng người trẻ tuổi nhất kiến chung tình, bây giờ chỉ muốn dính với nhau thôi. Cô tung tăng đi tới cạnh Trần Thanh Phong, cười đáp: "Vâng ạ.'
Hai người trẻ tuổi cùng nhau ra khỏi cửa, Trân Thanh Phong tranh thủ không có ai thì vội vàng giải thích: "Tuy mẹ anh hơi dữ nhưng không đánh người nhà đâu."
Khương Điềm Điềm lại lần nữa vạch trần anh: "Hôm trước còn đuổi theo đánh anh mà.”
Trần Thanh Phong xấu hổ gãi đầu, nói: 'Không tính anh."
Khương Điềm Điềm: '..."
Cô dừng bước nhìn anh: "Anh thảm thật đó."
Trân Thanh Phong lập tức bật cười, thuận thế đẩy thuyền: "Nếu em thích anh thì anh không còn thảm nữa."
Đuôi mắt Khương Điềm Điềm cong lên, âm thanh dịu êm lại còn kéo dài âm cuối: "Vậy thì, bất kể là ai bắt nạt em đi nữa, anh cũng phải bảo vệ em đó nha."
Trân Thanh Phong nghiêm túc đáp: "Được!"
Khương Điêm Điềm nhoẻn miệng cười, vui quá đi.
Đôi nam nữ trẻ tuổi cùng đến trung tâm y tế, Trần Thanh Phong thấy không có ai thì to gan lớn mật, lén lút nắm tay cô. Khương Điềm Điềm ngẩng đầu lên nhìn, anh lập tức buông tay, mắt nhìn thẳng. Có điều lỗ tai đã bán đứng anh, lại đỏ ửng rồi...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận