Khương Điềm Điềm rất tự tin về nữ chính.
Nhưng, trên thực tế, Tô Tiểu Mạch yếu đuối mỏng manh, căn bản là yếu như gió thổi phát bay luôn.
Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm chạy đến hiện trường, thấy con dâu nhà họ Tô đè chị chồng Tô Tiểu Mạch xuống đất đánh bùm bụp. Còn bà già nhà họ Tô kia, thấy con gái mình bị đánh thì cũng chỉ che mặt khóc tức tưởi chứ không có ý định đi tới khuyên ngăn, không hỗ trợ, chỉ "Hoa lê dính hạt mưa", vẻ mặt đau khổ.
Không biết vì sao mà những người khác trong nhà họ Trần vẫn chưa đến, một mình Tô Tiểu Mạch lâm vào thế yếu.
Nhìn thấy cảnh đó, Trần Thanh Phong lập tức xông lên, sức trai tráng bao giờ cũng lớn hơn phụ nữ, mà thanh niên phong độ trí thức, lại càng thêm khiến phụ nữ run sợ! Trần Thanh Phong kéo con dâu nhà họ Tô ra khiến chị ta lảo đảo, miệng còn nói: "Mọi người ra mà xem muốn giết người đây này! Con dâu nhà họ Tô nổi điên rồi!"
Trân Thanh Phong kéo con dâu nhà họ Tô, Tô Tiểu Mạch chệnh choạng đứng dậy rồi nhào vê phía em dâu mình, có điều tóc tai cô ấy rối loạn, khắp người còn đang bị thương nên cũng không có nhiều sức, đánh con dâu nhà họ Tô mà nhẹ bẫng, con dâu nhà họ Tô: "Oái!"
Trân Thanh Phong nhướn mày, anh thấy rõ chị dâu năm đã véo một cái thật đau vào hông người đàn bà đanh đá nhà họ Tô.
Tô Tiểu Mạch loạng quạng nhặt một tảng đá, nhìn có vẻ một giây sau sẽ phang vào người.
Bà Tô thấy thế thì vội hét lên xông đến, dùng sức kéo một cái, Tô Tiểu Mạch như con diều đứt dây ngã phịch xuống đất cái, té ngã thật mạnh trên đất, cô ấy ôm bụng kêu: “Đau quá, đau bụng quá..." Chuyện xảy ra quá bất ngờ, mọi người vẫn chưa kịp phản ứng.
Đột nhiên Khương Điềm Điềm la lên: "Chị chảy máu rồi kìa!!"
Âm thanh lanh lảnh của cô khiến mọi người lập tức nhìn về phía Tô Tiểu Mạch, hôm nay Tô Tiểu Mạch mặc váy xám nhạt giặt nhiều đến nỗi phai màu, nên chẳng mấy chốc mọi người đã thấy vệt máu tràn lan.
“Trời ơi!"
Những người phụ nữ đã trải qua chuyện này thấy thế thì la lên, nhanh chóng hiểu ra chuyện gì. Tô Tiểu Mạch ôm bụng khóc ròng: "Đau bụng quá, tôi đau bụng quá! Cứu tôi với, ai cứu tôi với...'
"Vợ thằng năm có rồi hả?"
"Đến mức này rồi mà còn hỏi có hay không! Nhiều máu như vậy kia mà."
Mọi người mồm năm miệng người, nhưng rất nhanh đã có người đi đến đỡ Tô Tiểu Mạch: "Vợ thằng năm à, cháu..."
"Con, con tôi, con của tôi... Ai cứu con tôi với!" Tô Tiểu Mạch gào lên. Và cũng trong mấy giây đó, Tô Tiểu Mạch đột nhiên hung ác nhìn sang bà Tô, một bước xông đến, tát hai phát thật kêu vào mặt bà ta, la lớn: "Bà trả lại con cho tôi, bà trả lại con cho tôi!"
Cô ấy lùi về sau một bước, nói: "Không, bà không phải là mẹ tôi, bà là yêu quái biến thành, là yêu quái! Từ bé tôi đã bị bà ngược đãi, bà không phải là mẹ tôi. Bà là ma quỷ!"
Rồi cô ấy quay sang nhìn con dâu nhà họ Tô, lập tức lao đến: "Cô cũng là ma quỷ, hai người mới là mẹ con ruột thịt, là ma quỷ cọp vô hại người! Đồ ma quỷ!!!"
Cô ấy dùng sức bóp cổ con dâu nhà họ Tô, ra sức lắc lắc.
"Điên rồi, cô, cô điên rồi..."
Cuối cùng lúc này đại đội trưởng cũng đã đến: "Nhanh lên, mau kéo người ral" Tô Tiểu Mạch nổi điên đã đánh hai người thành đầu heo sưng vùi
Lúc này mọi người mới hoàn hồn, vội giữ chặt Tô Tiểu Mạch, Tô Tiểu Mạch ôm bụng mình la hét: 'Là họ hại chết con tôi, nhà họ Tô hại chết con tôi rồi! Bọn họ phải đên mạng, tôi muốn bọn họ đên mạng!!!"
"Vợ thằng năm à, cháu mau đi khám bác sĩ đi, mau đi đi!"
"Tôi không đi, con của tôi vẫn đang ở đây, tôi không đi đâu cả! Con tôi vẫn ở trong bụng tôi, vẫn ở trong này!" Rồi không biết Tô Tiểu Mạch lấy sức ở đâu ra, chợt cô ấy lập tức vùng ra khỏi mọi người, nhanh chóng chạy về nhà: "Con tôi vẫn còn, tôi phải về nhà, phải về nhà dưỡng thai!"
Tô Tiểu Mạch chạy rất nhanh, chỉ trong tích tắc đã băng qua góc nhà rồi biến mất.
Mà lúc này, những người tốt bụng đều hoen đỏ cả mắt.
"Nó không tin là mình mất con rồi!"
"Đúng vậy, nó chờ mong bấy lâu nay mà."
"Kể ra cũng tội nó quá, lúc chưa kết hôn thì bị giày vò bạc bão, cứ tưởng kết hôn rồi sẽ tốt hơn. Chờ con bao lâu! Vậy mà rồi lại bị mẹ ruột hại..."
"Hừ, mẹ ruột cái gì, không nghe thấy hả? Đó là ma quỷ cọp vồ!"
Mọi người bàn tán sôi nổi, còn Khương Điềm Điềm cứ đứng đực ra, cuối cùng cũng quay đầu nhìn Trần Thanh Phong, hai mắt Trần Thanh Phong sâu không thấy đáy, bốn mắt giao nhau, anh nhìn Khương Điêm Điềm với ánh mắt an ủi rồi nói: "Đại đội trưởng, nhà cháu sẽ không bỏ qua chuyện hôm nay đâu. Cha mẹ cháu đi vắng, em chồng như cháu cũng khó giải quyết. Nhưng không có lý nào bọn họ hại người mà coi như không có chuyện gì được! Đợi hai ông bà về sẽ truy cứu trách nhiệm của họi"
Đại đội trưởng nghiêm túc gật đầu: "Nhất định trong đội sẽ xử công bằng chuyện này!" Ông và kế toán Trần là cộng sự nhiều năm, dù không có chuyện gì thì cán cân trong lòng ông cũng nghiêng về phía gia đình kế toán Trần hơn. Huống hồ giờ nhà họ Trần có lý, người nhà họ Tô đúng là khinh người quá đáng!
"Xử lý nhà bọn họ, nhất định phải xử lý nhà bọn họ! Người ta đang yên đang lành lại bị bọn họ ép nổi điên!"
"Đúng thế đúng thết"
"Tiểu Lục, cháu mau đi tìm mẹ đi, chị dâu cháu vẫn cần phải khám bác sĩ. Chảy nhiều máu như vậy, mau đi đi!"
Mọi người mồm năm miệng bảy, Trần Thanh Phong gật đầu: "Cháu đi rồi về ngay đây."
Anh nhìn sang Khương Điềm Điềm nói: "Anh có chút chuyện, em về nhà trước đi."
Khương Điềm Điềm nhanh chóng gật đầu, nghĩ một lúc rồi cô nói: "Thôi, để em đi với anh. Em là con gái, có vẻ sẽ dễ làm việc hơn, anh là con trai chắc cũng khó xử."
"Tiểu Lục, cứ để Điềm Điềm đi theo đi, đúng là có nó thì dễ hơn." Đội trưởng cũng đã mở miệng rồi.
Trân Thanh Phong: "Vâng ạ."
Hai người vội vã đi ngay.
Trân Thanh Phong mím chặt môi, Khương Điềm Điềm lén nhìn anh, thấp giọng: "Anh đừng buồn quá."
Biểu cảm trên mặt Trân Thanh Phong không thay đổi, giọng rất nhỏ: "Anh không buồn, vì chị dâu vốn không hề mang thai."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận