Mẹ Trần với ba đứa con dâu cùng nhau đi về nhà, mặt người nào người nấy hơi bị phấn khởi.
Lần này bọn họ thu hoạch được tương đối khá.
"Mẹ, đợt này chúng ta gặt hái không tệ mà, không ngờ có thể đào được nhiều cây tỏi như thế, thật là quá đáng giá mà." Chị dâu hai Điền Chiêu Đệ vô cùng thích thú.
"Đúng thế, không ngờ cây củ tỏi nhỏ như vậy mà đã mọc cao đến thế, nếu em dâu năm không nói thì chúng ta đã bỏ lỡ mất thời cơ quan trọng." Chị dâu tư Vương Hương Xuân cũng vui mừng rạo rực. Ai mà không phấn khích cho được! Dù tỏi không phải thứ gì quá quý báu, nhưng mỗi khi mùa xuân tới, mấy người phụ nữ bọn họ đừng hòng bỏ qua củ nào. Nó không chỉ gia tăng hương vị, mà mùa đông ăn còn có khả năng xua tan hàn khí, không may trúng một số bệnh vặt, dùng thì cũng có một chút tác dụng.
Bởi thế mà vào mùa xuân mỗi năm, nhà nhà đều tranh nhau nguồn "tài nguyên" này, suy cho cùng thì đào nhiều tỏi một chút cũng có thể tiết kiệm được tiền thuốc.
Trong nhà, chị dâu ba Hoàng Mỹ Linh vẫn luôn nói chuyện kiểu sợ sệt, cô ấy không che giấu được ý cười, có điều vẫn nói: "Chuyện này cũng nhờ em năm tỉnh mắt, nhưng em ấy về đi vệ sinh mà mãi không thấy trở lại vậy?"
Cô ấy dè dặt nhìn mẹ Trần, như có như không mà nói xấu: "Cũng không biết có phải hôm qua con em dâu nhà mẹ đẻ đánh đầu hỏng mất rồi không. Kể ra thì nhà họ Tô đúng là không ra sao. Em dâu năm sao mà dễ dãi với bọn họ thế chứ, không hiểu được."
Mẹ Trần: 'Hừ, nhà lão Tô toàn mấy thứ chó chết! Nó..."
Còn chưa nói xong đã nghe con dâu tư la thất thanh: "Mẹ, kia có phải chỗ nhà mình không?” Mẹ Trần theo ánh mắt dâu tư trông sang, lập tức thấy một làn khói nồng nặc, vừa nhìn thấy thế sắc mặt bà thay đổi tức khắc, kêu to: "Về nhà maull"
Người khác còn chưa thấy, nhưng bà Trân có hỏa nhãn kim tinh sao không nhận ra nhà mình được? Nhất định không phải đâu! Lửa lớn trong lòng bà bốc lên cuồn cuộn, gào khóc chạy về nhà, xông thẳng lên trước mà tới nhà nhanh nhất.
"Mau dập..." Chữ lửa còn chưa kịp nói đã thấy nhà mình bình yên vô sự.
Chỉ có mấy người hàng xóm vây xung quanh sân, tụm năm tụm ba chỉ trỏ, không biết đang thì thâm bàn cái gì.
Mà mấy gã đàn ông nhà họ cũng ngồi trong sân, sắc mặt không tốt chút nào.
Mẹ Trần thở hồng hộc, không đếm xỉa tới mấy người bên ngoài, đẩy họ ra bước vào sân: "Vậy là sao hả?"
Bà vội vàng nhìn sang bếp lò gần gian nhà chính, bên cạnh bếp có một đứa mặt mày bẩn thỉu như vai hề.
Mẹ Trần: "!II22?"
Khương Điềm Điềm lập tức kéo bà Trân, bảo: "Cuối cùng thím cũng về rồi!!!"
Vẻ mặt như thấy cứu tinh, cô vuốt mặt một cái, khuôn mặt vốn lem luốc giờ trông càng gớm hơn, xám xịt luôn.
Mẹ Trần vẫn còn ngơ ngác,'Cháu thế này... là sao? Sao mà nhiều khói vậy?"
Khương Điềm Điềm còn chưa đáp, đã thấy Trân Thanh Phong từ ngoài phòng đi vào, anh vội nói: "Mẹ, mẹ mau lại xem thử chị dâu năm đi."
Nháy mắt bà Trần đã bị Trân Thanh Phong lôi ra phòng, lúc này cũng chưa cần anh nói gì, mấy đứa con dâu về sau một bước đã nghe các cô các thím trước cửa kể được được bảy tám phần.
Trân Thanh Phong và Khương Điêm Điềm không cần giải thích, mấy chị em dâu nhà bà nghe lời đồn đã bắt đầu mở máy hát. Lời đồn ấy mà, khó tránh khỏi việc thêm mắm dặm muối, phiên bản mới nhất hiện nay chính là "Mẹ chồng con dâu nhà họ Tô cùng nhau bắt nạt con gái đã gả đi, đánh cho cô ấy sảy thai."
Đánh cho sảy thail
Nghe xem đáng sợ tới độ nào.
Mẹ Trần nghe tới đó đã tức run người, bà ngóng trông đứa bé này đến cỡ nào hả! Bốn đứa con trai lấy vợ, chỉ thằng năm chưa có mụn con trai nào. Làm mẹ sao không sốt ruột cho được?
Nhưng giờ nhà họ Tô đã làm gì đây!
Chúng nó hại cháu trai nhà bà!
Khuôn mặt bà hùng hổ, căm giận nói: "Nhà lão Tô đúng là xem gia đình chúng ta như tượng đất không cảm xúc mài"
Bà quơ cây chổi lớn quét sân muốn xông ra ngoài tính sổ, vào thời khắc quyết định, Trần Thanh Phong lại vội ngăn cản, đoạn khuyên: "Mẹ, mẹ vẫn nên đi xem chị dâu năm trước đã kìal"
Mẹ Trần nghẹn khí trong họng không lên không xuống được, bà muốn nói "đến con cũng không bảo vệ được thì có thể làm gì!" Nhưng mà lòng vẫn hiểu, thật ra trong chuyện này chắc chắn Tô Tiểu Mạch mới là người đau lòng nhất. Bọn họ còn mong đợi đứa bé kia kìa, cũng không thể đổ lên đầu cô.
Bà hít một hơi thật sâu: "Mẹ vào xem nó."
Mấy cô con dâu nhà họ Trần đi theo sau, loại chuyện như thế này của các chị em, đám đàn ông bọn họ xen vào không tốt, nhưng mà phụ nữ thì không quan tâm nhiều như vậy. Mấy người cùng nhau vào phòng, Trân Thanh Phong thì vào nhà bếp.
Khương Điềm Điềm: "Nước nấu xong rồi nè."
Tuy có hơi chậm một tẹo, nhưng mà cô đã hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp mà!!! Không biết có phải khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bẩn quá hay không, mà càng tôn lên đôi mắt vô cùng lấp la lấp lánh. Trần Thanh Phong lén kéo bàn tay cô, nghiêm túc nói: 'Cảm ơn em."
Khương Điềm Điềm: "Không cần cảm ơn mài”
Cô thò đầu ra ngó như trộm, hỏi nhỏ: "Anh cảm thấy chuyện sẽ ra sao?"
Trân Thanh Phong thì thâm: "Ai mà biết được, nhìn chị dâu năm anh có tàn nhãn không, nếu có, thì đợi chuyện ổn định rồi lại tới nhà họ Tô náo loạn một lần nữa. Phải đền bù bằng cách cắt đứt quan hệ, làm một mẻ, khỏe cả đời. Nếu không tàn nhẫn thì chuyện này chắc cũng xong rồi."
Khương Điềm Điềm: "... Tàn nhẫn, nhất định phải tàn nhẫn."
Trân Thanh Phong ngừng lời, gật đầu cảm thông, anh cũng thấy chị dâu năm đã bắt đầu tức giận rồi, không có lý nào lại đột nhiên tịt ngòi. Không đòi trả giá cũng không đoạn tuyệt quan hệ, cứ như bánh bao không thịt, không hề có nội dung.
"Em rửa mặt rồi về nhà sớm đi! Đừng dính líu tới chỗ này nữa!" Trần Thanh Phong vừa nói vừa múc một gáo nước cho cô, pha với nước lạnh: "Rửa mặt đi."
Khương Điềm Điềm không muốn đi, lề mà lề mề, nói nhỏ: "Nếu còn ầm ï thì..."
Cô muốn xem náo nhiệt nhái
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận