Loa bắt đầu phát thanh!
"Mời đồng chí Khương Điềm Điềm đến ủy ban đại đội một chuyến." Âm thanh không lớn, loáng thoáng nhưng lại vừa đủ để nghe thấy. Khương Điềm Điềm ngửa đầu nghe tiếng loa phát, lỗ tai nhỏ rung rung hỏi: "Có phải gọi em không nhỉ?"
Trân Thanh Phong lập tức gật đầu đáp: "Đúng rồi!"
Khương Điềm Điềm là người hấp tấp nên cũng không lề mề, cô kéo Trần Thanh Phong nói: "Đi đi đi, anh đi cùng với em xem sao."
Dù nói thế nghe không tệ nhưng Trân Thanh Phong lại đè tay Khương Điềm Điềm: "Em đi đi, anh không đi với em đâu." Anh chớp mắt mấy cái, bảo: "Nếu để cha thấy anh lại bỏ bê công việc thì sẽ câm chổi đập cho mất."
Khương Điêm Điềm phì cười, cười trêu chọc anh: "Anh còn sợ bị đánh à?"
Trân Thanh Phong làm bộ suy nghĩ: "Sợ thì không sợ, nhưng mà trước khi lấy vợ anh phải cố gắng làm người, tranh thủ lừa gạt để ghi điểm tốt trong mắt cha mẹ đã.'
Khương Điềm Điềm không kìm nổi mà cười càng dữ, cô nói với vẻ cực kỳ đáng yêu: "Thôi, để anh Tiểu Phong của em không bị ăn đòn, tự em đi đây."
Rồi giao phó: "Anh đem cái làn này về chuông heo giúp em nha."
Trần Thanh Phong: "Được thôi."
Anh vẫy tay, Khương Điềm Điềm cười khanh khách chạy chậm tới đại đội. Hai thời điểm người nông dân bận rộn nhất chính là mùa xuân và mùa thu, có rất ít người lười biếng. Cả đoạn đường Khương Điềm Điềm chạy từ khu rừng nhỏ tới ủy ban đại đội cũng không gặp được mấy người. Cô thở hổn hển, vừa vào cổng đã trông thấy Dương Quế Hoa, vội vàng mở lời: "Thím Quế Hoa, cháu nghe loa phóng thanh gọi cháu! Có chuyện gì thế thím?" Dương Quế Hoa vẫy tay bảo: "Điềm Điềm tới rồi, cháu sang đây ngồi đi."
Thật ra cả đại đội Bội Thu cũng chỉ có bốn cán bộ làm việc, đại đội trưởng chính là người quản lý chính. Còn kế toán Trần phụ trách việc tính toán sổ sách, Dương Quế Hoa thì chịu trách nhiệm hội chị em phụ nữ, Lý Hướng Dương thì quản lý an ninh trật tự.
Bốn người bọn họ cũng chính là nhóm điều hành cấp cao giữ tiền lương và điểm công. Đến độ mấy tiểu đội trưởng kia tuy cũng phụ trách "chức quan", nhưng mà vẫn phải tới ruộng làm việc thật đó. Dĩ nhiên chuyện như thế này không chỉ xuất hiện ở đại đội bọn họ thôi đâu, các đại đội khác của công xã cũng sắp xếp giống vậy.
Thế nên mấy vấn đề liên quan tới phụ nữ đều do Dương Quế Hoa đảm nhiệm, để tránh làm mấy ông mấy bác khác tranh cãi.
Dương Quế Hoa cũng là một người làm việc mạnh mẽ dứt khoát, bà rút thẳng một phong thư trên bàn ra đưa cho Khương Điềm Điềm, rồi bảo: "Gọi cháu sang đây là để nhận thư."
Khương Điềm Điềm bối rối hỏi: "Thư gì ạ? Ai viết gửi đến đây sao?"
Dương Quế Hoa: "Không có ai viết gửi tới hết, là cha cháu gửi đi, kiểm tra không thấy người này mới trả lại."
Khương Điêm Điềm: "Ơ????"
Cô lật phong thư, thấy trên mặt có chữ viết như học sinh tiểu học.
Người gửi: Lão hai Khương, đại đội Bội Thu, công xã Tiến Lên.
Người nhận: Cát Nhị Đản, đội sản xuất thứ hai, công xã Tam Hà Chủy, đảo Hải Nam.
Khương Điềm Điềm nhìn mấy con dấu bưu kiện, ngạc nhiên: "Hơn hai tháng trước đã gửi đi?"
Khương Điềm Điềm hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có điều cô còn chưa nói gì thì đã có người chủ động giải thích nỗi nghi ngờ.
Lý Hướng Dương ngồi đối diện Dương Quế Hoa nói: "Phong thư này là chú giúp anh hai Khương gửi đi. Khi đó anh ấy đã bệnh nặng lắm rồi, cũng không biết nghe đứa xạo sự thất đức nào bảo là ở đảo Hải Nam có người điều chế thuốc cực kỳ giỏi. Chú mới khuyên ba cái chuyện đó là bịp bợm hết, nhưng có nói thế nào anh ấy cũng không nghe. Nói câu như thế nào ấy nhỉ? À đúng rồi, bảo gì mà mà khi tuyệt vọng thì chuyện gì cũng thử được. Anh ấy cũng chỉ muốn chiến đấu vì hy vọng mong manh. Cuối cùng mất trắng tiền gửi bưu điện, tem từ miền Bắc gửi tới miền Nam cũng có thể mua được nửa cân thịt ấy chứ. Cháu thấy đó, rốt cuộc là bị người ta lừa."
Lý Hướng Dương biết rất tường tận chuyện này, lại mắng đôi câu: "Không biết đứa nào xấu xa, dám lừa anh ấy như thế"
Khương Điềm Điềm: '..."
Người cha trên danh nghĩa này của cô, hình như không được thông minh lắm đâu!
Cô nhìn bức thư, nói: "Vậy nó bị trả lại, có phải do không có người này không?"
Lý Hướng Dương chỉ chữ trên bì thư: "Cháu nhìn này, ở đây có viết, không tìm được người. Cha cháu bị người ta lừa rồi."
Khương Điềm Điềm lập tức ngẩng mặt,'Đã xấu xa còn thiếu đạo đức!"
"Đúng thế!"
Dương Quế Hoa: "Người đã không còn, nói mấy lời này còn có ích gì, Điềm Điềm cầm thư về đi."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận