Khương Điềm Điềm dạ rồi cầm thư ra về. Cách âm của căn phòng này cũng không ra sao cả, dường như cô còn nghe được loáng thoáng tiếng Dương Quế Hoa và Lý Hướng Dương bàn bạc xem rốt cuộc người nào trong đội lừa lão hai Khương.
Khương Điềm Điềm vừa rời khỏi ủy ban đại đội là lập tức bóc bức thư ra, nhưng chỉ mới lướt qua sơ sơ mà tròng mắt đã thiếu chút nữa rớt ra ngoài. Cô khó tin mà dừng bước, vội nhìn xuống phía dưới.
Thế mà bức thư này lại do lão hai Khương viết cho con gái Khương Điềm Điềm.
Đúng thế, không phải gửi Cát Nhị Đản ở đảo Hải Nam gì đó, mà là cho Khương Điềm Điềm ở đại đội Bội Thu, đứa con gái của chính ông. Lão hai Khương không đi học nhiều, dù diễn đạt không quá tốt nhưng vẫn thuật lại mọi chuyện tương đối rõ ràng.
Đầu tiên: Hoàn toàn không có ai gợi ý gì cho lão hai Khương hết. Khi đó tình trạng cơ thể ông đã rất xấu, Từ Thúy Hoa lại còn nhìn chằm chằm, ông không dám nhắn nhủ cái gì với con gái cả, tránh cho Từ Thúy Hoa thấy lợi là không màng đạo đức. Bởi thế ông mới nghĩ đến một biện pháp như vậy.
Bức thư đi một vòng trời Nam biển Bắc rồi trở về, thế nào cũng phải được vài tháng, đủ cho Từ Thúy Hoa rời khỏi đây. Toàn bộ địa chỉ với tên người nhận đều do lão hai Khương bịa ra.
Ông biết, không tìm được người này thì bức thư sẽ bị trả về. Như thế nó sẽ rơi vào tay Khương Điềm Điềm.
Thật ra phong thư ấy chính là di thư lão hai Khương viết cho Khương Điềm Điêềm, một phần không muốn để người khác biết được.
Tiếp theo: Sau khi mẹ Khương qua đời, lão hai Khương cưới Từ Thúy Hoa không qua cũng là để chăm sóc con gái.
Ông đã nói mọi chuyện rõ ràng với Từ Thúy Hoa, bọn họ chỉ là một mối quan hệ tiền bạc vô cùng đơn giản.
Dù không thể coi là Từ Thúy Hoa trông nom Khương Điềm Điêm vẹn toàn, nhưng cũng không có đánh mắng hay bạc đãi gì cả, mọi việc đều ôm hết vào người.
Lão hai Khương suy tính mọi thứ cẩn thận như thế, nhưng lại không nghĩ đến chuyện mình không có sức khỏe tốt, không thể chăm sóc con gái mãi mãi.
Ông hiểu rằng, chuyện bây giờ cũng nhờ ông còn sống, nếu ông mất đi, Từ Thúy Hoa chắc chắn sẽ bỏ mặc Khương Điêm Điêềm. Thật ra ông không sợ Từ Thúy Hoa mặc kệ không trông nom con gái mình, ông chỉ sợ Từ Thúy Hoa sẽ "trông nom" thôi. Dẫu sao thì bà vẫn còn cái danh "mẹ kế" treo trên đầu, muốn giày vò cũng quá dễ dàng.
Do đó lão hai Khương mới dùng vài kế, khiến Từ Thúy Hoa tự cho rằng mình đã tìm được toàn bộ của cải của ông, lập tức vội vàng phân rõ giới hạn với Khương Điềm Điềm rồi trốn đi. Đánh đổi bỏ ra 200 đồng, với người khác thì chắc là đồ điên, nhưng lão hai Khương lại cảm thấy đáng giá.
Còn nữa: Lão hai Khương lấy một cuộn vải đỏ ngày xưa chuẩn bị cho Khương Điềm Điềm sau này kết hôn chia làm ba phần. Một tấm đưa cho thím Vương nhà bên, để nhờ bà giới thiệu đối tượng cho Khương Điềm Điềm. Miếng thứ hai gửi thím Vương ở chuồng heo, bà mồm miệng thẳng thắn nhưng bản chất không tệ, nhận quà rồi nhất định sẽ chiếu cố Khương Điềm Điềm trong công việc. Còn miếng thứ ba thì giao cho thím Bàn con dâu đại đội trưởng, nếu có chuyện gì thì thím Bàn sẽ bênh hộ, đại đội trưởng cũng sẽ bênh vực cô. Có điều, lão hai Khương cũng nhắc nhở Khương Điềm Điềm rằng mặc dù bọn họ nhận quà, nhưng không phải cái gì cũng đảm bảo tuyệt đối, mọi sự trên đời, phần lớn chính là cố gắng hết sức mình rồi để trời cao an bài. Cô phải tự mình hiểu rõ.
Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, lão hai Khương chuẩn bị cho Khương Điềm Điềm một khoản tiền phòng thân. Số tiền này, cho dù Từ Thúy Hoa có lật tung cả nhà họ lên thì chắc chắn cũng không thể tìm được. Bởi vì lão hai Khương đã gửi vào ngân hàng.
Ông lấy tiền gửi ngân hàng.
Sổ tiết kiệm, đã đốt.
Theo như lời ông nói, không có nơi nào thích hợp để cất tiền hơn ngân hàng cả.
Sau cùng lão hai Khương dặn dò Khương Điềm Điềm, chỉ cần cô sang đại đội làm một tờ giấy chứng nhận tử vong với chứng minh thân phận là có thể tới ngân hàng trong huyện lấy khoản tiền tiết kiệm của ông ra. Số tiền đó dù có kết hôn cũng không nên nói với chồng mình. Đây là khoản phòng thân để lại cho cô, đàn ông chưa chắc đã đáng tin, nhưng tiền thì có thể.
Khương Điềm Điềm cẩn thận đọc hết phong thư, cảm thấy như mới hứng chịu một cơn chấn động lớn cực kỳ.
Đám mây hình nấm*, cực to, đang điên cuồng bóp nghẹt. *Đám mây hình nấm: Là đám mây có hình nấm ngưng kết bởi đám hơi nước hoặc mảnh vỡ từ các vụ nổ lớn. Chúng thường được liên tưởng tới những vụ nổ hạt nhân.
Thật ra cô chưa từng cảm nhận được thứ gọi là tình thương của cha hay của mẹ, dù "kiếp trước" hai người kia dây dưa nhau thế nào thì cũng chưa từng yêu thương cô! Thế mà đối với cha Khương chưa bao giờ gặp mặt này, cô lại có thể nhận ra tấm lòng tính toán cho tương lai con gái trong từng câu chữ của ông.
Dù đã đến lúc hấp hối, dù đã không đủ sức để làm nhiều việc nữa, nhưng ông vẫn cứ vì con sắp xếp mọi thứ trong khả năng của mình.
Cuối cùng Khương Điềm Điềm cũng đã hiểu: Tại sao Từ Thúy Hoa ra đi vội vàng như thế mà trong nhà không hề bị lục lọi.
Cô cũng đã biết lý do mọi người ngạc nhiên vê Khương Điềm Điêm như thế, mấy đứa con gái gia đình bình thường đều phải làm việc, còn cô thì trắng bóc, da dẻ mềm mịn. Đó là bởi từ việc trong nhà cho đến việc ngoài nhà đều không cần cô làm.
Hóa ra, hôn nhân của cha Khương với Từ Thúy Hoa cũng không phải như mọi người vẫn nghĩ.
Bây giờ nghĩ tới nhận xét vừa nãy trong đại đội mà Khương Điêm Điềm cảm thấy thật tự vả.
Cha cô không ngốc chút nào, không những không ngốc mà còn quá thông minh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận