Chị ghé vào thành chuồng heo hỏi: "Em Tiểu Lục này, nhà em bao giờ mới tới nhà Điềm Điềm cầu hôn đấy?"
Chị Vương nghĩ thế này, Trân Tiểu Lục cả ngày đến tìm Điêm Điềm, cả thôn đều đã biết mối quan hệ của hai người. Nếu không quyết định cho sớm, sau này lỡ đâu có biến cố gì thì không xong mất. Điềm Điềm nên làm cái gì đây. Con bé cũng không có tiếng tăm tốt sau đấy.
Cho dù hiện tại chúng nó thật sự đã đính hôn, Trần Tiểu Lục cứ dính sang bên đây cả ngày cũng khó coil Huống chi còn chưa đính hôn đâu đấy. Thanh danh con gái thật sự rất quan trọng.
"Nếu nhà em có tâm thì nên đến cầu hôn cho sớm, chứ không thì cũng đừng tới tìm Điềm Điềm nữa."
Trân Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đồng loạt quay đầu nhìn chị Vương. Chị ấy còn bảo: "Em cũng đừng cho rằng Điềm Điêm chỉ có một mình là có thể tùy tiện, đưa lễ cũng không thể thiếu. Điềm Điềm thế mà mang theo cả cái nhà quý giá như vậy làm của hồi môn đấy." Thời đại này thì cái gì là quan trọng nhất, một căn nhà che gió che mưa chính là thứ tuyệt đối quan trọng nhất.
Trân Thanh Phong chân thành: "Cám ơn chị Vương đã nhắc nhở, chuyện này em sẽ về nhà bàn bạc với cha mẹ."
Thật ra tối hôm qua Trần Thanh Phong đã "không cẩn thận nghe lén" dưới chân tường, anh biết rằng cha mẹ mình cũng đang sốt ruột muốn xác định lắm rồi, nhưng nhà Khương Điềm Điềm không có người lớn, tìm cô gái nhỏ nói thẳng chuyện này dù sao cũng không ổn cho lắm. Thế mới vô cùng khó khăn.
Có điều anh lại cảm thấy đó đều không phải vấn đề.
Chuyện cưới xin của Điềm Điềm, đương nhiên là phải để tự em ấy quyết định, không có người lớn thì không lẽ còn muốn moi từ dưới đất lên một người à? Nghĩ cũng biết là không thể nào.
"Điềm Điềm, em có yêu cầu gì với nhà bọn anh không? Em cứ việc nói, anh sẽ về nói cho cha mẹ nghe."
Khương Điềm Điềm: "2?2"
Sao đề tài tự nhiên vòng sang đây!
Cô mờ mịt nhìn Trân Thanh Phong, anh cười chọc má cô nói: "Em cứ việc nói đi."
Khương Điềm Điềm: ..."
Cô cần cái gì ở hôn nhân thập niên sáu mươi nhỉ?
Khương Điềm Điềm nhớ mình mấy ngày gần đây đều phải ăn khoai lang nướng, ăn trướng hết cả bụng lại muốn đánh rắm, cô quả quyết: "Em muốn được ăn."
Từ tận đáy lòng cô nhớ cái bánh bao nhân thịt muốn chết.
Còn về phần kén ăn, kiêng cữ hay thịt mỡ các kiểu ấy hả?
Thật xin lỗi, tôi quên mất rồi. Chị Vương thấy con bé thật thà không đáng tin chút nào, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Em chỉ muốn ăn thì có cái gì dùng được hả, em đi lấy chồng còn không phải sang đấy luôn sao! Em phải đòi vải, làm một bộ quần áo mới, người nào có thể diện mà không làm một bộ quần áo mới!"
Khương Điềm Điềm suy nghĩ, cũng đúng đó!
Trong ngăn tủ quần áo cô toàn miếng chắp miếng vá.
"Còn một cái nữa là tiền, nhà ai lấy vợ mà không tốn tiền? Dù để dành làm vốn riêng thì cũng tốt." Chị Vương cũng không thèm quan tâm Trần Thanh Phong đang ở trước mặt, chỉ thẳng chiêu cho Khương Điềm Điềm luôn: "Đã là con gái thì trong tay phải nắm được chút tiền, như thế người bên cạnh có muốn ăn hiếp em cũng phải suy nghĩ lại một chút."
Khương Điềm Điềm ồ một tiếng thật dài, nghe chỉ bảo.
Có điều hẳn là cô không thiếu tiền, mặc dù còn chưa biết cha để lại bao nhiêu tiền trong ngân hàng, nhưng chỉ với "khoản kếch sù" 200 đồng mà ông chỉ ra để đuổi Từ Thúy Hoa thì có thể đoán được, chắc chắn trong ngân hàng còn nhiều hơn.
Cô nói: "Em không cần tiền."
Tự cô có mà, hơn nữa, cô còn thông minh lắm đó. Mặc dù tiền rất quan trọng nhưng mà cô không có phiếu. Có nhiều hơn nữa thì cô cũng không dám mạo hiểm đến chợ đen trong truyền thuyết đâu.
Chao ôi, đúng là quá đáng sợ ấy.
Cô không thể.
So với mấy cô gái sống lại hay xuyên qua khác, Khương Điềm Điêm cảm thấy bản thân chính là một đứa nhát gan.
Hơn nữa, cô cầm tiền, mọi người đều biết cô có tiên mới không ổn! Cha cô cũng hiểu chuyện giấu tiền, khiêm tốn hết sức kia kìa, tại sao cô phải phách lối làm gì. Vào thời điểm hiện nay, quá kiêu căng chính là tự đâm đầu vào chỗ chết! Còn không bằng có thứ gì đó thực tế.
Khương Điềm Điềm cảm thấy bản thân thật là thông minh,
Cô rất khẳng định: "Em không cần tiền, đòi tiền em cũng không có chỗ xài. Em muốn một đôi giày mới cơ."
Cô chỉ có một đôi giày vải, hai đôi còn lại đều là giày rơm, không thích!
Đột nhiên cô lại nhớ ra, vội nói: "Em còn muốn một cái áo lót mới nữa."
Chị Vương: ...'
Trân Thanh Phong: "..." Ui ui, đỏ mặt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận