Khương Điềm Điềm hình như lại nghĩ tới điều gì, giòn giã bảo: "Em cũng không Sợ ở chung với mẹ chồng đâu!"
Chị Vương: "!I!"
Trân Thanh Phong: "!II"
Khương Điêm Điềm lại phóng khoáng nói: "Nhà của em lấy làm của hồi môn, tặng cho nhà anh đó!"
Chị Vương phản ứng lại: "Điềm Điềm, em điên rồi!!! Không thể nói bừa được đâu!"
Khương Điềm Điềm cười tủm tìm lắc đầu: "Không có đâu mà, em không hề nói bừa."
Đáng yêu cười bảo: "Chị không hiểu đâu."
Cô ngoắc ngoắc ngón tay, nói với Trần Thanh Phong: "Anh tới đây, em nói nhỏ cho nghe cái này nè."
Trân Thanh Phong tiến về phía trước nhanh chóng, Khương Điềm Điềm không biết ghé vào tai anh nói thâm cái gì, anh nhìn cô lóe sáng con mắt, chân thành đáp: "Điềm Điềm, em thật tốt!" Khương Điềm Điềm: "HÌì hì!"
Người qua đường Giáp chị Vương nhìn lên trời với vẻ không còn thiết sống nữa, nếu có ai cho chị nhà chị cũng sẽ bảo người đó tốt.
Bé ngốc này, thật sự là con bé ngu ngốc mài Đứa con gái ngốc nhất đại đội Bội Thu này!
Chị Vương quan sát Trân Thanh Phong tỉ mỉ, chị nghi ngờ cái thằng nhóc này biết chút trò tà đạo đấy, nếu không thì làm sao có năng lực lừa con gái nhà người ta như thế chứ.
Còn Trần Thanh Phong cũng không hề biết ý nghĩ của chị Vương. Anh đang ghi lại hết mong muốn của Khương Điềm Điềm vào trong lòng, đồng thời nhanh chóng cân nhắc làm sao để có lợi cho đôi vợ chồng bọn họ nhất nè. Anh phải thúc đẩy chuyện này mau lên mới được, để còn được kết hôn với cô thật sớm.
Trần Thanh Phong nghĩ anh nhất định không thể bỏ lỡ cô gái đáng yêu như vậy được, phải cưới vợ sớm thôi, trên đời này không còn người nào thích hợp với anh hơn Khương Điềm Điềm được nữa, lại còn tâm đầu ý hợp, trời đất tác thành.
Trân Thanh Phong là người thuộc trường phái hành động, nghĩ gì làm nấy, tựa như bên này vừa nói với Khương Điềm Điềm xong thì lúc cơm trưa bên kia đã đề cập đến chuyện này.
Anh đi thẳng vào vấn đề luôn, hỏi: "Mẹ, con đã hỏi Điềm Điềm chuyện sính lễ rồi."
Mẹ Trần đang húp bát cháo khoai sặc luôn một ngụm, bà nhìn chằm chằm thằng con mình: "Con bảo gì cơ?"
Trân Thanh Phong nói như chuyện đương nhiên: "Chính là chuyện sính lễ đói Con với Điềm Điềm xem mặt thành công rồi, không lẽ còn không tranh thủ thời gian đặt lễ đính hôn à? Bỏ qua rồi thì không còn cơ hội như vậy nữa đâu. Nếu em ấy không quan tâm con nữa thì con biết đi đâu kiếm được cô vợ nhỏ xinh xắn như vậy?' Mẹ Trần gật đầu ngay lập tức: "Đúng là phải tranh thủ, nói đi, con nói mẹ nghe xem con bé cần gì? Mấy đứa sao lại nói tới chuyện này! Sao con không chờ mẹ với cha bàn bạc xong đã? Nhà con bé không có người thân, vậy là tự mình quyết định rồi à?"
Mẹ Trần như có mười vạn câu hỏi vì sao.
Trân Thanh Phong và cơm, anh nhìn lướt sang, chị dâu năm còn chưa trở lại, mấy người chị dâu khác đều không nhúc nhích nhìn bà, dựng thẳng tai lên nghe ngóng.
Anh nhanh chóng động đũa ăn một chút, miệng liến thoắng: "Chuyện này còn phải hỏi nữa à? Đương nhiên là con chủ động nhắc đến. Mấy người đều đã kết hôn làm sao hiểu được nỗi khổ của conI... ÁI"
Mẹ Trần lấy đũa nện thẳng vào đầu anh: "Mày nói chuyện cẩn thận cho mẹ nghel"
Trần Thanh Phong: "Mẹ nhìn mình đi kìa, hở một tý là đánh, thật sự không tốt đâu. Sau này mẹ đừng có như vậy, chớ có dọa cô vợ nhỏ của con."
Mẹ Trần: "!II"
Lần này không phải đũa mà bàn tay bà đập thẳng lên lưng anh: "Mày đúng là cái thằng ăn hại có vợ quên mẹ."
Trân Thanh Phong oan uổng hết sức, anh vội la: "Anh con đều như thế mài Sao mẹ đánh mỗi mình con thôi?"
Mấy anh em nhà họ Trần không thể tin được, không ngờ thằng út còn dẫn lửa tới nhà họ nữa. Ngẫm lại thì thằng này từ hồi bé đã như thế rồi, quả nhiên Trần Thanh Phong lại nhận được mấy ánh mắt khinh bỉ.
Trần Thanh Phong đáng thương: 'Mẹ, mấy anh ấy hung conl"
Mẹ Trần: "Bớt nói nhảm đi, nghiêm túc! Mau vào chuyện chính!"
Bà thật sự bị thằng con trai này hành cho tức chết! Bà sinh cái thằng lưu manh này ra bằng cách nào nhỉ.
Trân Thanh Phong: "Điềm Điềm muốn có một bộ quần áo mới, một đôi giày mới. Lại còn có thể được ăn nữa là được."
Mẹ Trần bày ra tư thế chăm chú lắng nghe, tới đây bèn hỏi: "Tiếp tục đi."
Trân Thanh Phong: "Tiếp tục gì ạ?"
Anh có vẻ như không hiểu, sau đó mới đột nhiên tỉnh ngộ: "A, mẹ nói còn có gì khác hay không hả! Điềm Điềm cũng không nói gì thêm cả."
Mẹ Trần dè dặt: "Tiền thì sao? Con bé không nhắc đến à?”"
Trân Thanh Phong: "Con hỏi em ấy có cần hay không, dù sao nếu em ấy muốn thì đây cũng là tiền riêng hai đứa! Nhưng mà thật đáng tiếc, cô gái ngốc ấy kiên quyết bảo không cần, đúng là rầu chết con rồi!"
Mẹ Trân: "..."
Tay bà ngứa quá! Muốn quất chết cái thằng ranh con này!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận