Có điều nghĩ tới việc Khương Điêm Điêm không cần tiền, bà Trần lập tức hớn hở ra mặt, có thể tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó. Dù sao thì cô vợ thằng con trước đã phải tốn quá nhiều rồi. Mà yêu cầu của Khương Điềm Điềm quả thật không đáng bao nhiêu. Dựa theo tình hình chung, mấy đại đội của công xã Tiến Lên bọn họ đưa sính lễ tương đối bình thường là 10 đồng tiền, một bộ quần áo, lại thêm một bao đường và một bao bánh quy là thỏa đáng.
Đương nhiên có tốt hơn thì cũng có kém hơn.
Khương Điềm Điềm không cần tiền, vậy thì 10 đồng là đã đủ để mua vải làm quần áo và một đôi giày. Nếu là người khác thì có lẽ chỉ thừa được 1,2 đồng. Nhưng mà nhà bọn họ khác! Con gái Trân Hồng của bà làm việc ở Cung Tiêu Xã, có giá vô cùng thích hợp với các mặt hàng khiếm khuyết xử lý trong nội bộ.
Bà đoán chừng vải của hai món này cũng giảm hẳn được 5 đồng ấy chứ. Nói cách khác, một bộ đồ, cộng thêm một đôi giày, thật ra cũng xấp xỉ gần 10 đồng tiền.
Có thể tiết kiệm tiền như vậy, mẹ Trần sao mà không vui được cơ chứ?
Bà cảm khái từ tận đáy lòng: "Con bé Điềm Điềm này đúng là có duyên với mẹ."
Trân Thanh Phong: "Hơ hơ."
Anh chàng không chút nể mặt mà vạch trần mẹ mình: "Mẹ thấy em ấy đòi ít sính lễ thì có, em ấy còn muốn đem theo của hồi môn nữa kìa."
Nói tới của hồi môn, con dâu nhà họ Trần lại vểnh tai, không thể trách bọn họ tò mò được. Mấy chị em vào cửa cũng không có gì làm đồ cưới cả, gần như đều là tay trắng gả vào nhà. Vừa nghe Khương Điềm Điềm còn có của hồi môn, lòng mỗi người càng thêm thấp thỏm, cứ cảm thấy cô vợ anh sáu vào cửa thì e là cuộc sống của bọn họ sẽ không được dễ chịu đâu!
Chị dâu tư không nhịn được mà nói: "Nhà cũng chỉ còn mình em ấy, có thể có thứ gì được? Không lẽ em sáu nói bừa à?”
Trần Thanh Phong không ngẩng đầu, nhanh chóng và nuốt miếng cuối cùng, lười biếng nói: "Chị tư, chị không có gì thì không có nghĩa Điềm nhà em cũng như vậy! Đố kị không phải phẩm chất tốt đẹp mà một người phụ nữ nên có."
Chị dâu tư: ”...
Chị dâu ba Hoàng Mỹ Linh yếu đuối khẽ nói như muỗi kêu: "Nếu em ấy có tiền thì sao còn bán tóc chứ?”
Trần Thanh Phong: "Ôi chị ba, cũng là người một nhà, nếu ở bên ngoài thì chắc không ai để ý đến chị đâu. Ai biết là đang nói chuyện hay nghe tiếng muỗi vo ve chứ! Nghe chị nói lỗ tai em cũng phải mệt chết. Đều là người trong nhà với nhau, muốn nói cái gì thì nói to đi? Sao phải học theo kiểu bà Tô làm gì!"
Bà Tô chính là điều bị cấm ở nhà họ Trần, tử huyệt của mẹ Trần đấy, sắc mặt bà lập tức trầm hẳn, lạnh mặt nói: "Lúc nào nói thì nói năng cho cẩn thận, nếu lại để mẹ thấy con học theo bà Tô nhu nhược đê tiện kia, mẹ cắt ngang chân chó con đấy."
Hoàng Mỹ Linh vội nói lớn: "Con đã hiểu."
Nói thì nói thế, nhưng trong lòng thật sự vô cùng tủi thân. Nhưng nhớ tới bản thân sinh con gái, nào dám nói gì nhiều, chỉ có thể giấu hết nỗi đau vào trong lòng. Chị ta rõ là mệnh khổ như hoàng liên mà. Lòng chị dâu ba đau đớn, cũng không ai phản ứng.
Mẹ Trần hỏi: "Tiểu Lục, con nói xem, chuyện của hồi môn Điềm Điềm là như nào đây!"
Mặc dù bà keo kẹt nhưng không thích chiếm chút lợi nhỏ đâu. Bà cũng là một người biết chừng mực.
"Nếu con bé mang theo đồ quá quý giá, chúng ta không thể cho chút sính lễ như vậy được, bộ cha con không cần mặt mũi nữa à? Con giải thích chuyện của hồi môn đi." Mẹ Trần một miếng cơm cũng không ăn, vội vàng hỏi.
Mấy người lớn nhà họ Trần khác cũng tò mò nhìn Trân Thanh Phong.
Trần Thanh Phong: "Điềm Điềm bảo lấy nhà em ấy làm đồ cưới."
Cả nhà họ Trần: "Cái gì!!!"
Tuy chọn Khương Điềm Điềm, mọi người cũng đã đoán trước rằng đảm bảo căn nhà này bọn họ sẽ được dùng, nhưng chỉ nghĩ chắc là đồ của Tiểu Lục thôi. Cái thằng Tiểu Lục ranh ma, lười biếng lại còn lươn lẹo, hẳn không để cho mấy nhà khác chiếm lợi này này rồi. Nhưng gióng trống khua chiêng nói ra như vậy, ý nghĩa lại khác hoàn toàn.
Sau đó, người đứng đầu gia đình là kế toán Trần mở lời, ông nghiêm túc hỏi: "Dùng nhà làm đồ cưới là có ý gì?"
Trân Thanh Phong: "Bọn con không đủ tuổi kết hôn, làm tiệc rượu trước rồi em ấy sẽ chuyển đến ở. Điềm Điềm viết một tờ cam kết cho mẹ. Cùng lúc hai đứa bọn con nhận giấy chứng nhận kết hôn xong thì nhà em ấy sẽ chuyển thẳng cho mẹ luôn."
"Đùng!!!" Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn anh, nếu như vừa nãy chỉ kinh ngạc thôi thì hiện tại chính là nỗi khiếp sợ được nâng lên phiên bản vô địch thiên hạ rồi.
Thật lâu sau, mẹ Trần là người trong cuộc mới run rẩy hỏi: "Con con con, con nói cái gì cơ?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận