Trân Thanh Phong như đang nói chuyện nhà người ta: "Cái nhà này của gia đình mình không phải cha đứng tên à? Cho nên Điềm Điềm mới thương lượng với con, đợi tới khi hai đứa nhận giấy chứng nhận kết hôn thì em ấy sẽ sang tên nhà cho mẹ. Như thế thì trên danh nghĩa mẹ và cha đều có nhà. Sau này mẹ để lại cho con trai hay cháu trai cháu gái, dù có cho chị cả đi chăng nữa thì cũng là chuyện của mẹ. Bản thân mẹ vui là được. Hai đứa bọn con cũng sẽ không can thiệp."
Mẹ Trần che ngực, cảm thấy mình không thể thở được nữa rồi.
Bà nghĩ có thể chiếm lợi Khương Điềm Điềm, ít nhất là cái nhà là chỗ dựa cho thằng út. Thế mà không thể ngờ mọi chuyện vượt xa trí tưởng tượng của bà. Bánh có nhân lớn từ trên trời rớt xuống này, mẹ Trần cảm thấy đã nện cho mình hôn mê tới nơi rồi.
Bà run rẩy: "Không không không, mẹ không thể nhận thứ quý giá như thế của con bé được."
Kế toán Trần càng thêm lắc đầu: "Không được, sao bọn ta có thể làm loại chuyện như vậy! Không thể nhận!"
Ông là một người ngay thẳng, rất kiên định.
Trân Thanh Phong: "Làm sao không thể nhận! Cha xem, con là vì cả nhà mài Thật là vì tất cả mọi người đó, nhà mình không ở riêng, con không muốn phải gánh nhiều trách nhiệm như thế. Nhiều đứa cháu lớn lên, cũng nhiều thằng con trai, tương lai mai sau không phải lấy vợ à! Tất cả đều trông cậy vào việc lợp nhà này, phải tích cóp bao nhiêu tiên, còn không mệt chết! Con nói cho mọi người biết nhá, con là người không có lý tưởng. Kêu con làm việc thì không nổi đâu. Con đã không làm thì không có lý nào kêu vợ con làm việc."
"Không đúng, chính con còn phải làm cho con trai con..." Mẹ Trần phản xạ có điều kiện nói, thế mà không ngờ Trân Thanh Phong nói tiếp lời bà.
"Con đã nghĩ kỹ rồi, con với Khương Điềm Điềm muốn có một thằng con rể. Tốt nhất cố sinh ra một đứa con gái, tương lai tìm một thằng có tiền ở nội thành cho nó. Tới khi đó con với Điềm Điềm sẽ đến ở nhà con rể."
Anh tràn đầy hứng thú: "Mọi người cảm thấy ý định này ra sao?"
"Không ra làm sao cải!"
Toàn bộ đàn ông trong nhà họ Trần đều gầm ra tiếng.
Đúng là chưa từng thấy thằng chó nào da mặt dày như vậy!
Kế toán Trần tức muốn tìm cây chổi: "Cái thằng mất dạy này, xem tao có đánh chết mày không!"
Trần Thanh Phong oan quá: "Sao cha còn đột nhiên nổi đóa nữa vậy! Tuổi tác đã lớn thế rồi, nổi giận cũng không tốt đâu!"
"Mày mày mày, mày còn mặt mũi nói câu đấy à! Mày xem mày mới vừa nói tiếng người sao? Cái gì mà chỉ đẻ một đứa, sinh con gái, ăn bám con rể nữa chứ!!! Mấy lời đó của mày, nói ra người ta lại chả moi móc, mắng tao không biết dạy conl Tao làm sao lại sinh ra được cái thằng như mày nhỉ!"
Trân Thanh Phong: "Cha cha cha, cha mau tỉnh táo, bình tĩnh lại đi! Đó chỉ là kế hoạch, thật sự là kế hoạch của con thôi! Cha đừng kích động mà đánh người nhai Hơn nữa chuyện con cái vẫn còn sớm mài Con không vội sinh đâu! Con định sau 23,24 tuổi mới tính cơ."
"Cái gì???"
Cả nhà họ Trần lại một lần nữa choáng váng. Kế toán Trần vẫn luôn thấy việc học tập là rất quan trọng, thế nên ông bằng lòng cho con mình đi học. Nhưng hiện tại ông đang băn khoăn đây, Tiểu Lục nhà bọn họ rốt cuộc học được cái gì ở trường mà khiến người tức giận đến thế được nhỉ.
"Tại, tại sao phải 23,24 tuổi?" Không biết ông anh nào hỏi như thế.
Trân Thanh Phong dĩ nhiên nhiệt tình, đáp ngay.
"Hiện tại cả nhà mình đều thiếu ăn, sao có thể để thằng ranh con ra đời tranh phần nữa? Mọi người cố làm việc, mấy năm nữa cuộc sống trong nhà chắc chắn sẽ tốt hơn chút, khi đó lại sinh cũng không thiệt thòi."
"Tao quất chết mày! Tao quất chết cái thằng ranh mày!"
Kế toán Trần rút cây chổi vung về phía Trân Thanh Phong, anh chàng còn nhanh hơn, vèo một cái đã tót ra ngoài, cười ha hả: "Cha, con sang nhà Điềm Điềm nhìn cái đãt"
Nói xong cũng mặc kệ ông cha có đuổi theo không, ba chân bốn cẳng, chỉ một lúc sau đã không thấy bóng dáng đâu.
Kế toán Trần: "Thằng khốn, thằng khốn nạn, ranh con! Tao nên đánh chết nó đi cho rồi!"
Vừa quay đầu lại đã thấy mọi người trong nhà ngồi như bức tượng đá trước bàn ăn. Cả đám ngây như phỗng...
La ttatati
Trân Thanh Phong thoát khỏi móng vuốt cây chổi của cha mình, nhanh nhẹn vọt lẹ tới nhà Khương Điềm Điềm, cô vừa lúc ăn khoai lang nướng đây.
Ngày ngày ăn khoai nướng làm đầu cô cũng muốn hói.
"Cốc cốc cốc!"
Khương Điêềm Điềm: "Ai đó."
Vừa nhìn đã thấy Trân Thanh Phong, cô vẫy tay: "Vào đi." Cô đưa một củ khoai lang nướng khác cho Trần Thanh Phong: "Cho anh ăn nè."
Trần Thanh Phong lắc đầu: "Trưa nay anh ăn no rồi."
Còn không phải no căng bụng à? Cha mẹ, còn có mấy bà chị dâu nữa không ăn được miếng nào, sao mà anh không no cho được?
Khương Điềm Điềm nhìn vẻ mặt anh không giống giả vờ, cũng không ép, tự mình gặm khoai lang bảo: "Quần áo anh lộn xộn, cha anh lại đánh anh nữa à?"
Trần Thanh Phong nom tự đắc hết sức: "Anh chạy nhanh, từ bé đến lớn đã luyện được cặp giò chạy như bay."
Khương Điềm Điềm bật cười bảo: "Tự nhiên em muốn gả tới nhà bọn anh quá đi."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận