Trần Thanh Phong: "?"
Khương Điềm Điềm rầu rĩ: 'Hồi trước sao em lại thấy khoai lang nướng rất ngon nhỉ?"
Hồi cô học cấp hai, mỗi khi đến mùa đông lạnh giá cô đều đứng mua trà sữa và khoai lang nướng trước cổng trường, cảm thấy nóng hầm hập thật là thoải mái đó. Nhưng mà bây giờ, cô ghét khoai lang nướng lắm rồi!
Chán ghét!
Không thích ăn!
Ăn nghẹn muốn chết!
Ăn rồi còn đánh rắm!
Cô nói: "Không muốn ăn tý nào."
Trân Thanh Phong cười vò đầu cô đáp: "Đúng là con nhóc đáng thương, vậy anh nhất định sẽ nhanh chóng lấy em về nhà."
Anh nói như kẻ trộm: "Chị cả anh mấy hôm nữa chắc sẽ vê, chúng mình lừa chút đồ ăn ngon của chị ấy đi, giờ em cứ kiên nhẫn hai hôm đã." Khương Điềm Điềm ý tứ thâm trường: 'Lừa à..."
Trần Thanh Phong hớn hở: "Người một nhà, hỗ trợ lẫn nhau, không được gọi là lừa gạt."
Anh lập tức đổi giọng, Khương Điềm Điềm cũng phì cười.
Trần Thanh Phong nhìn khuôn mặt cười rạng rỡ của cô: "Hôm nay anh đã nói với mẹ chuyện em muốn đưa nhà cho mẹ. Có điều anh bảo đợi chúng mình đi nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi mới sang tên."
Khương Điềm Điềm: "Vì sao?"
"Chuyện này giống như treo một củ cà rốt trước mặt con thỏ vậy, mẹ hài lòng sẽ tốt với em! Mẹ anh không xấu, nhưng dù thế thì từ khi trải qua cuộc sống khổ cực, bà quá keo kiệt. Rõ là có thể ăn tám phần no thì lại chỉ muốn ăn sáu phần, tích cóp phần còn lại. Chỉ lo gặp phải thiên tai và nhân họa. Dù là đồ vật hay tiền bạc bà đều như thế. Cho nên anh cảm thấy, chúng mình phải tạo cơ hội để bà đối tốt với em. Anh nói cho em nghe, anh biểu diễn ngay trên bàn cơm luôn, ấn tượng của cha mẹ anh đối với em đảm bảo được 100 điểm."
Khương Điềm Điềm vừa cười vừa ăn: "Ôi cái anh này, ăn cây táo rào cây sung!"
Trần Thanh Phong: "Em là vợ tương lai của anh, anh không đối tốt với em thì tốt với ai nữa. Vả lại em cho gia đình anh phòng ở, vốn là em chịu nhiều thiệt thòi, đương nhiên anh phải ra sức giành nhiều quyên lợi hơn cho em. Bây giờ anh không có nhiều tiên để em ăn ngon, uống say, sống hạnh phúc, nhưng mà ít nhất anh phải giúp em sống thoải mái. Còn những cái khác thì chúng ta cứ từ từ mưu tính!"
Khương Điềm Điềm bóp mặt anh, lắc lắc: "Giờ em rất là hài lòng!"
Cô khẽ thì thâm: "Thật ra em không có gì thiệt thòi hay không cả, có thích hợp không cũng do cách nghĩ của mình. Anh nói xem, hiện tại ăn no mặc ấm sống thoải mái quan trọng, hay là trông coi một căn nhà cũ kỹ mưa dột mới quan trọng? Đương nhiên em hiểu rằng nhà có thể phòng thân. Nhưng 3 năm, 5 năm, 10 năm vẫn là thế thôi mà? Làm sao anh biết được liệu nhiều năm sau chính sách không đổi mới! Không phải cái gì cũng đã hình thành thì không thay đổi. Trông một căn nhà còn không bằng nắm chặt những thứ đồ chân thật bên cạnh mình. Loại chuyện trao đổi đồng giá này cũng phải xem nhu cầu bản thân nữa, chính mình thấy không lỗ thì là không lỗ. Vả lại em cảm thấy, được sống cùng anh thật hạnh phúc quan trọng hơn tất cả! Anh nói xem có đúng không?"
Khương Điềm Điềm cho rằng mình đang hiểu rõ tình hình phát triển thời đại nên phát biểu ý kiến cũng nhìn xa trông rộng hết sức!
Hihi, cô đúng là một cô gái biết nói chuyện!
Trân Thanh Phong nhìn Khương Điềm Điềm, ánh mắt đầy vẻ vui mừng và yêu mấn.
Chân thành, nóng bỏng.
Anh bảo: "Điềm Điềm, anh thấy mình thật may mắn khi anh với em nhất kiến chung tình."
Khương Điềm Điêm nhếch khóe môi, lại nghiêm trang nói: "Có lẽ cái này gọi là duyên phận đó. Ai bảo chúng ta cực kỳ có duyên với nhau! Không thể cản được!"
Trần Thanh Phong bật cười, rồi đột nhiên đưa tay chặn cổ Khương Điềm Điềm lại, trán đối trán nhìn chăm chú: "Chúng mình, siêu có duyên!"
Khương Điềm Điềm thuận theo tay anh mà cũng ôm cổ Trân Thanh Phong, hai người sáp lại rất gần nhau.
Trán chống trán, cảm giác hơi thở cũng đan vào nhau.
Cô thì thâm: "Anh Tiểu Phong, em, rất thích anh luôn!"
Nói xong cũng đỏ hết cả mặt, vậy mà cô lại to gan quá! Cô thấy mình siêu dũng cảm! Cô sũng cảm thổ lội
Tim Trần Thanh Phong đập điên cuồng, dường như anh có thể cảm nhận được khóe miệng mình đang giơ cao hết sức. Anh thật sự quá may mắn.
"Anh cũng thích em, cực kỳ, cực kỳ thích em!" Vừa dứt lời, Trân Thanh Phong buông Khương Điềm Điềm ra, lùi vê phía sau một bước bảo: "Anh thấy bản thân không thể khoanh tay đứng nhìn người mình thích ăn khoai lang nướng được!"
Khương Điềm Điềm: "2?2"
Đây là chuyển biến nhiệm màu gì vậy?
Trân Thanh Phong: "Em chờ đó, anh về nhà ăn trộm trứng gà cho em!”"
Khương Điềm Điềm: "!!!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận