Ngày xuân trồng trọt mùa thu sẽ có thể thu hoạch.
Hai mùa này, có thể nói là ngày mùa nông dân bận rộn nhất. Nhưng tuy là thế thì trong thôn hôm nay cũng sục sôi khí thế.
Ai bảo... lại có tin đồn mới chứ? Trong thôn không có hoạt động giải trí nhiều, hễ có một tin đồn là có thể buôn chuyện rôm rả đến mười ngày nửa tháng, có thể nói là hình thức giải trí vui vẻ nhất. Đương nhiên, trò tiêu khiển lần này vẫn do nhà họ Trần cung cấp.
Trần Tiểu Lục ở nhà họ sắp đính hôn rồi.
Hử, đây là tin cũ ấy à? Thế thì nói chuyện mới. Khương Điêềm Điêm muốn đưa phòng ở của mình cho nhà họ Trân, chuyện này đủ mới chưa? Tin tức này hệt như mọc cánh, nhanh chóng lan khắp đại đội Bội Thu.
Khương Điềm Điềm cũng được coi là đứa ngốc vô cùng ở trong thôn.
Dù ngoài miệng mọi người nói Khương Điềm Điềm là đồ cực kì ngốc, nhưng trong lòng lại hối hận không thôi, chỉ biết vỗ đùi nén giận vì sao mình lại bỏ lỡ viên trân châu mang tên Khương Điềm Điềm này chứi Ở thời đại mà nhà nào mà không thiếu phòng, sao bọn họ lại không nhìn ra giá trị sau lưng Khương Điềm Điềm!
Vô cùng đau đớn, khó nhịn thống khổ, đau ... Tóm lại, tâm trạng bọn họ lúc này y hệt đít chảo! Vô cùng lo lắng!
Từng có miếng thịt mỡ bày ra trước mắt mình, nhưng mình cứ nghĩ là đá nên không ăn thử. Đến giờ có tiếc nuối cũng không kịp... Trước sự hâm mộ ghen tị và hối hận vô vàn của mọi người, Khương Điềm Điềm lại không có cảm xúc lớn đến vậy, tuy nào vào năm nào thì phòng ở cũng đều rất quan trọng.
Nhưng, nhưng mặc kệ thôi!
Đối với Khương Điềm Điềm thì căn nhà đó lại giống như gân gà hơn, ăn thì dở nhưng vứt thì tiếc.
Có lẽ người ngoài cũng không hiểu được hành động của Khương Điềm Điềm, song với bản thân thân Khương Điềm Điềm thì chỗ tốt lại rất dễ thấy. Cô cũng vui vì nhà bọn họ chỉ có một mình cô, không cần giải thích với người khác. Nếu không thì chuyện này đúng là khó mà nói rõ.
Khương Điềm Điềm phải nói sao đây, biết quá trình phát triển của thời đại này, biết căn nhà này không quan trọng?
Chắc chắn là không thể nói thế được rồi.
Thế là cô bé Khương Điềm Điềm chịu đựng ánh mắt "nhìn kẻ ngốc" của mọi người trong thôn, huênh hoang khắp chốn.
Kẻ ngốc sẽ không chết ngốc, còn lâu cô mới để tâm! Hứ, ai được lợi rồi sẽ biết thôi
Khương Điềm Điềm lang thang đến chuồng heo, chị Vương thấy cô ngốc nhà cô thì khóe miệng giật giật, đang định khuyên nhủ thì thấy Trân Tiểu Lục đã hấp tấp chạy đến, thôi, đừng nói gì thì hơn! Có điều tuy ngày nào Trân Tiểu Lục cũng đến đây nhưng không hề làm ảnh hưởng đến công việc của Khương Điềm Điềm, ngày nào cũng có đủ thức ăn cho heo. Mà rau cũng được băm rất tốt. Tuy... mấy thứ này đều do Trần Tiểu Lục làm, nhưng chị Vương cũng kệ! Làm tốt chuyện của mình là được rồi, cô ấy đâu rảnh quan tâm ai làm!
Sau nói!!!
Tư tâm của chị Vương cho rằng, dù Trần Tiểu Lục làm bao nhiêu việc cho Khương Điềm Điềm thì cũng không quá đáng!
Ai mà không biết hôi môn của Khương Điềm Điềm là cả một căn phòng lớn!
Nhà to bự chảng đấy!
Nên nhà bọn họ làm mọi việc là đúng rồi!
Chị nói: "Chị lên lưng chừng núi nhổ cỏ đây, hai đứa vào rừng cây nhỏ nhé." Đại đội bọn họ có tổng cộng mười con heo, ăn cũng không ít. Vì vậy mà bọn họ cũng bận lắm, không nhàn hạ đâu.
Chị Vương dặn dò xong là xách giỏ đi luôn, đợi người đi rồi, Trần Thanh Phong mới lôi ra một quả trứng gà ở trong túi, cười hì hì: "Cho em nè, buổi tối nấu canh trứng ăn nhét"
Khương Điềm Điềm không xấu hổ chút nào, trái lại còn rất vui: "Anh lại trộm trứng gà hả!"
Trân Thanh Phong hùng hồn: "Anh có trộm đâu, tiền đề của trộm là không được ai biết cả. Nhưng mẹ anh biết mà, vậy thì sao nói là trộm được. Mẹ anh biết mà giả vờ đó."
Sau "hội nghị gia đình trên bàn ăn" trong buổi trưa hôm trước, Trần Thanh Phong có thể cảm nhận rất rõ sự thay đổi nhỏ trong nhà. Mẹ già nhà anh là ai chứ, là người có hỏa nhãn kim tinh, tới nỗi miếng bánh thiếu có một mm thôi cũng phát hiện ra.
Thế mà anh trộm trứng ba ngày liên tục nhưng mẹ anh không nói gì cả.
Trân Thanh Phong cảm thấy, quả nhiên nhà đã mê hoặc mắt mẹ già anh rồi.
Trân Thanh Phong: "Trưa nay em đừng nấu cơm vội, hôm nay chị anh về, anh đoán, có thể mẹ sẽ gọi em qua ăn chung. Vừa hay làm quen nhau luôn."
Khương Điềm Điềm cười tít mắt: Vâng!"
Không phải tự nấu cơm, thì quá tốt rồi.
Cô nói: "Vậy em có cần mang theo quà không ạ?"
Cô lắc lắc trứng gà trong tay,'Hay là, em đem nó đến làm quà nhé?"
Trân Thanh Phong: "..."
Anh thuận tay véo mặt Khương Điềm Điềm, nói: "Em đúng là không sợ mẹ già anh nổi giận." Khương Điềm Điềm: "Nhưng em không có quà, vậy cũng không đem khoai lang sang được hả?"
Thật ra thì khoai lang trong nhà cũng không còn lại bao nhiêu, ai bảo cô sáng nướng khoai ăn tối cũng nướng khoai ăn.
Trân Thanh Phong: 'Không cần đem quà, em đã có hồi môn ghê gớm vậy rồi, làm gì dám đòi hỏi nhiều! Rõ ràng là bọn họ nên chiêu đãi em mới đúng. Nhà bọn anh mới phải nịnh nọt em. Hơn nữa, kiểu gì hôm nay chị cả cũng đem đồ ngon về cho xem. Em chỉ việc đi tay không đến, tự tin lên, em là người có của hồi môn phong phú nhất thôn này đấy! Vì nhà của em nên chắc chắn mẹ anh sẽ cưng em lắm."
Trần Thanh Phong đúng là đứa ăn cây táo rào cây sung, là thằng con khốn nạn có vợ quên mẹ.
Khương Điềm Điềm: "Vâng ạ."
Cô vỗ vai Trần Thanh Phong, nói: "Có quân sư là anh tốt quá."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận