Còn chưa kết hôn mà đã bắt đầu gọi thím sáu rồi.
Khương Điềm Điềm còn chưa động đũa, Trần Thanh Phong đã nhanh nhảu gắp một miếng thịt đặt vào bát cô. Tâm mắt của hai người giao nhau, Khương Điềm Điềm lập tức gắp lên ăn, hu hu thơm quá xá! Quả nhiên làm người không thể không ăn thịt
Cô vui vẻ ăn uống, cười tít cả mắt nói,'Thím yên tâm, cháu sẽ không xem hai đứa nó là người ngoài đâu. Con tính nuôi hai con gà, đến lúc đó hai đứa nhớ cho gà ăn giúp cô nhé..."
"Phụt!" Trần Hồng phun cả cơm ra ngoài, đúng là không có vẻ xem mình là người ngoài.
Mà bà Trần lại rất vui trước điều đó, bà hài lòng gật đầu, bảo: "Đúng thế, bắt chúng cho gà ăn đi! Hai đứa nó làm được mà, nếu không chịu đàng hoàng làm việc thì cháu cứ lấy chổi quất tụi nó!"
Hai thằng bé cúi đầu lùa cơm, cảm khái bà nội mình dữ dẫn quá.
"Thím ơi, thím có biết nhà gà ai được được không ạ? Cháu không muốn nuôi gà con, tốt nhất là con nào có thể đẻ trứng luôn ấy ạ."
Cô muốn ăn trứng gà!
Bà Trân cẩn thận hỏi: "Nếu là như vậy thì cũng không nhiêu! Bây giờ hầu hết đều nuôi gà con. Có điều cũng không phải là không có gà như cháu muốn. Hay cháu cứ giao chuyện này cho thím, để thím xem giúp cháu. Cháu thấy sao?"
Có người giúp cho, Khương Điềm Điềm còn vui gì hơn!
"Quá ổn luôn ấy ạ! Vừa hay cháu không hiểu biết gì nhiều, có thím thì tốt quá. Thím đúng là, đúng là người siêu tốt!"
Bà Trần cực kỳ vui vẻ.
"Thím ơi, thím xem mình cần bao nhiêu tiên để cháu chuẩn bị ạ?"
Bà Trần vung tay, vui vẻ nói: "Tiền bạc tiền công cái gì, sắp là người một nhà đến nơi rồi, nói chuyện tiền bạc ảnh hưởng đến tình cảm lắm. Chuyện này cứ giao cho thím, thím mua cho cháu!"
Khương Điềm Điềm: "!II"
Chị dâu hai, chị dâu ba và chị dâu tư nhà họ Trần: "Mẹ!!"
Bà Trần đảo mắt lườm một cái, lạnh giọng nói: "Hét cái gì! Gọi hồn hả? Liên quan gì tới các con?”
Vợ anh hai như nghĩ đến chuyện gì đó, một giây sau đã thay đổi lời ban đầu, cười bảo: "Không phải đâu mẹ, chỉ là con muốn nói, ở đội sản xuất bên nhà mẹ con hình như có một nhà có lén buôn bán như thế, nếu mẹ thấy được thì để con đưa mẹ đi xem."
Bà Trần mỉm cười: "Được!"
Năm đó bà dụng tâm chọn dâu trưởng quả không sai, xem đi, chọn được người có vẻ hiểu đại thế hiểu chuyện đây này! Còn mấy cô khác thật sự không được!
Chị dâu hai phản chiến trong một giây, chị dâu ba và chị dâu tư lập tức ấm ức, chị dâu tư là người có gì nói nấy, thế là bảo: "Mẹ à, vợ chú sáu còn chưa vào cửa mà mẹ đã thiên vị rồi."
Chị dâu ba thấp giọng: "Đúng thế đấy ạ."
Bà Trân tức khắc đặt đũa xuống cái *cộp*, lạnh lùng nói: "Bà làm gì còn phải hỏi ý các cô trước hả? Năm đó các cô vào cửa, có ai không muốn sính lễ? Vợ thằng tư, nhà cô đòi 15 đồng, một bộ đồ mới thêm một túi hạt bắp. Vợ thằng ba, nhà cô thì ít thật, nhưng lúc đó nhà cô đã đói đến mức treo cổ, là gả cô đi thật hay đá cô ra khỏi nhà? Đấy, lúc ấy nhà các cô ai cũng đòi hai bao lương thực với 10 đồng. Mấy thứ đó không coi là ít chứ? Hơn nữa lúc các cô vào cửa, các cô có đem theo gì không? Nói đi! Cả hai có đem theo cái gì vào nhà này không! Giờ lại còn muốn so sánh với Điêm Điềm à! Không tự nhìn xem bộ dạng của mình đi. Tôi nói với các cô, cái nhà họ Trần này vẫn chưa đến lượt các cô làm chủ! Đừng tưởng bình thường tôi không nói gì thì tức là cho qua! Giờ còn đòi ăn vạ tôi à, cút vê nhà mẹ đẻ đi!"
Bà Trân vừa gâm lên như thế, mấy cô con dâu lập tức co mình lại.
Ngay đến chị dâu hai và Tô Tiểu Mạch không bị gọi tên cũng cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn lung tung, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Nhà nhọ Trần nhiều người nên lúc ăn chia ra làm hai bàn, có điều cũng ở cả trong một phòng, vì vậy ai cũng nghe thấy hết. Chỉ hiêm nỗi không ai nói gì.
Đúng lúc này Trần Thanh Phong đột nhiên lên tiếng, trong giọng đầy vẻ biếng nhác: "Điềm Điềm nhà em chỉ có một mình, dù mẹ cho em ấy cái gì thì không phải lúc em ấy gả vào đây cũng đem về lại à? Chuyện này không giống chị đâu chị dâu ba. Bên nhà ngoại nhiều người ăn không đủ no, chỉ có thể đánh chủ ý vào nhà mình. Mùa thu năm ngoái, ruộng nhà ta mất đến gần nửa luống, còn không phải là do chị lén lút đưa về ngoại à? À đúng rồi, cả chị dâu tư nữa, hồi dịp Tết em thấy chị len lén vốc đậu phộng đưa cho cháu ngoại mình đấy nhé."
Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh lại!
Chị dâu ba và chị dâu tư còn chưa kịp phản ứng lại thì thấy bà Trần mỗi tay kéo một người, cười lạnh: "Thì ra là hai cô!"
Bà biết là người trong nhà làm, nhưng vẫn cứ tưởng là vợ thằng năm Tô Tiểu Mạch. Dù gì thì ai cũng biết chuyện mấy cô con gái nhà họ Tô trộm đồ nhà chồng, dù mình có chết đói cũng phải dâng biếu nhà mẹ và em trai.
Bởi vì nguyên nhân này nên bà mới bóng gió mắng vợ thằng năm.
Nhưng thật không ngờ, thì ra là hai người này!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận