"Mẹ à, con..."
"Được rồi, ăn cơm đi!"
Bà Trần nhìn lướt qua Khương Điềm Điềm và con rể mỉm cười" nói: "Nhà có khách kìa.'
Hay còn có nghĩa, hai cô cứ chờ đấy đi!
Tôi sẽ lấy mạng chó của hai người saul
Chị dâu ba và chị dâu tư không ngờ chú sáu lại biết hết chuyện của mình! Lúc này trong lòng khổ không thôi, muốn giải thích gì đó, ngặt nỗi quá rõ ràng rồi: bây giờ bà Trần không cho bọn họ cơ hội này.
Lúc này chị dâu tư mới hiểu ra vì sao vào thời khắc mấu chốt, dâu hai lại xoay nhanh như chong chóng đến vậy.
Cô đúng là đồ ngu mà!
Đang yên đang lành đi chọc cái chú sáu không sợ trời không sợ đất này làm gì.
Chị dâu tư hối hận cực kỳ, dâu ba thì bắt đầu khóc trong lòng, số mệnh của cô ấy sao lại đắng như thuốc hoàng liên thế này!
Còn chị dâu hai lại lấy làm vui mừng, may mà tỉnh ngộ sớm nên không bị nói móc, thật ra không phải cô ấy cảm thấy Trần Thanh Phong biết chuyện gì của mình, mà cô ấy chợt nghĩ đến một chuyện, hai thằng nhóc đến nhà Khương Điềm Điềm lần này đều là con trai cô cả. Khương Điềm Điềm lại thề thốt không muốn nhà, vậy con trai cô đến ở bây giờ, nói không chừng có thể chiếm được nhà từ sớm.
Hơn nữa mẹ chồng cô ấy nói cũng đúng, chắc chắn trong năm nay Khương Điềm Điềm sẽ gả đến, như vậy, thứ đó vẫn là nhà của mình mà.
Để con bé ăn trứng gà mấy tháng thì cũng không lỗ lã gì!
Nên cô ấy mới tỉnh ngộ sớm!
May mà tỉnh sớm.
Người nào người nấy có tâm tư riêng, đến khi thật sự chuẩn bị ăn cơm thật thì mới phát hiện ra, á á á, thịt đâu rôi? Sao thịt trong đồ ăn không còn miếng nào vậy?
Trần Hồng im lặng nhìn mấy cô em dâu méo mặt thì cười nhạt, mắng thầm liên tục: Cho mấy người nói lắm này! Cho mấy người ăn vạ này! Đáng lắm!!!
Dù mọi người có nghĩ thế nào, thì Khương Điềm Điềm ăn bữa cơm này rất vui vẻ,'Bữa tiệc lớn" thế này lâu lâu mới có một bữa đó!
Tuy không có mấy thịt, nhưng Khương Điêm Điềm vân chấp nhận nha!
Hạnh phúc quá đi mất!
Khương Điềm Điềm vui vẻ ăn uống, chuyện tìm gà mái lại được bà Trần lo giúp, cả nhà họ Trần không ai vui vẻ hơn cô! Đến buổi trưa, Tô Tiểu Mạch và hai cu cậu Đại Hổ và Nhị Hổ chuyển đến nhà Khương Điềm Điềm.
Bà Trần căn dặn Tô Tiểu Mạch mãi: 'Em dâu con còn nhỏ tuổi, nếu được thì con nhớ giúp con bé nhé."
Tô Tiểu Mạch rất ít nói, lại gây đến nỗi tưởng chừng một cơn gió lướt qua cũng thổi bay cô ấy đi. Từ lúc "mất con" lại càng ít nói hơn. Có điều bà Trân đã giao phó, cô ấy vẫn nghe lời gật đầu, đáp: "Con hiểu rồi, mẹ cứ yên tâm."
Cô ấy không phải kiểu người thích soi mói kiếm chuyện, nếu như muốn quậy phá thì chuyện năm đó chú năm gây ra, cô ấy đã không đồng ý rồi.
Sau khi sống lại Tô Tiểu Mạch cũng hiểu được, cô ấy đã sống lại rồi, hiệu ứng bươm bướm mà, không thể chuyện gì cũng giống nhau được. Không có gì là không thay đổi, nên giờ cô ấy cũng tiếp nhận cô em dâu mà kiếp trước không xuất hiện.
Không thể không nói, Khương Điềm Điềm ăn mặc gọn gàng chải chuốt thế chứ nhà cửa lại khá lôi thôi, đồ đạc toàn để lung tung. Tô Tiểu Mạch vừa vào cửa đã lập tức bắt tay dọn dẹp, việc nên làm đều làm, không chậm trễ lấy một giây.
Khương Điềm Điềm đang ngồi ngoài sân cho tiêu cơm, Tô Tiểu Mạch lại giống như nàng tiên ốc cần cù.
Nhà của Khương Điềm Điềm phân chia như vậy, Khương Điềm Điềm và Tô Tiểu Mạch ngủ ở giường đất trong phòng Đông, hai cậu bé kia ngủ ở trên giường trong phòng Tây. Hồi mới xuyên qua, Khương Điềm Điềm ngủ ở giường đất còn chưa quen, cô đã bao giờ nằm giường đất đâu. Nhưng dù là thế, cô vẫn rất kiên quyết không chuyển đến căn phòng có giường.
Dù gì ngày nào cũng phải nấu cơm hoặc nấu nước, ở giường đất ấm hơn!
Giữa chăn và ấm áp, Khương Điềm Điềm quả quyết chọn vế sau.
Hai đứa choai choai Trần Đại Hổ và Trân Nhị Hổ cũng không ngồi yên, chúng vừa bày hành lý ra xong là chạy vọt ra ngoài chơi, dù gì ở đâu cũng như nhau cả, với chúng thì cũng chỉ là nơi để ngủ mà thôi.
Tô Tiểu Mạch bận ra bận vào, Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong thì ngồi ngoài sân, cùng nhau chống cằm nhìn cô ấy, một lúc sau, Khương Điềm Điềm mới không nhịn nổi mà nói: "Chị dâu, chị không ngồi nghỉ một chút sao? Buổi chiều còn phải đi làm mà."
Cuối cùng Tô Tiểu Mạch cũng dừng động tác, cô ấy nghĩ rồi đáp: "Chị không mật."
Tô Tiểu Mạch thật sự không mệt.
Từ khi sống lại, cô ấy phát hiện thể lực của mình đã tăng lên rất nhiều, dĩ nhiên không đến nỗi là nữ hộ pháp nhưng thực sự cô ấy khá khỏe, bình thường làm việc một ngày là mệt lắm rồi, vậy mà bây giờ lại như không có chuyện gì. Cũng giống như mấy hôm trước đến công xã vậy, cô ấy đi vê mấy vòng cũng chỉ hơi oải mà thôi.
Cô ấy nghĩ, ông trời đúng là quá tốt với mình rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận