"Rắc, rắc, rắc rắc!" Khương Điềm Điềm cuộn bàn chân lại trên giường đất, hai lần một miếng, chưa được bao lâu thì một hộp bánh quy nhỏ đã chẳng còn mẩu vụn nào. Khoan hãng nói, bánh quy lớn của thập niên 60 này ăn rất ngon nhé.
Ăn no rồi, Khương Điềm Điềm mới duỗi lưng vỗ bụng, bắt đầu làm việc thôi!
Tuy rằng trong phòng không tìm được món đồ gì khác nữa, nhưng chiếc vòng tay vàng này, Khương Điềm Điềm vẫn không dám đặt lại chỗ cũ. Cô gói kỹ vòng hết ba lớp trong rồi ba lớp ngoài, sau đó đặt chiếc vòng tay đã gói cẩn thận vào hộp bánh quy. Như vậy còn chưa an tâm lắm! Phải quấn thêm bên ngoài hộp bánh quy hai ba lớp nữa.
Làm xong tất cả, Khương Điềm Điềm mới ôm bảo bối của mình chui vào dưới giường ở phòng phía Tây, cần cù chăm chỉ bắt đầu đào hang.
Vào những thời khắc mấu chốt, phải học theo mấy bé chuột đói
Đào sâu, đào sâu, đào thật sâu!
Cô gần như dùng hết sức của mình mà đào được hơn nửa thước đất, cuối cùng cũng giấu kỹ món đồ. Khương Điềm Điềm sợ bị người khác phát hiện, nên cởi giày ra sức đạp. Đạp cho bằng phẳng, lúc này mới yên tâm. Từ dưới giường chui ra ngoài, cả người cô cũng biến thành con khỉ đầy đất luôn.
Tuy đã đổi chỗ cho chiếc vòng vàng, nhưng Khương Điềm Điềm vẫn không bỏ qua các hốc nhỏ này, cô lấy hết số tiền đang có bỏ vào đây.
Làm xong tất cả, Khương Điềm Điềm cảm thấy như ba hồn bảy vía cũng bay ra ngoài —— mệt quá đi.
Cô dựa người vào tường, ngồi liệt trên băng ghế nhỏ, nhưng dù vậy thì cô vẫn còn rất nhiều việc. Có điều chắc do uy lực của vòng vàng quá lớn, nên tuy Khương Điềm Điềm mệt lắm luôn thì tinh thần vẫn rất phấn khích. Tiền đúng là thao túng con người mài
Cô vậy mà là người có vòng vàng ở thập niên 60 đói
Là người tâm thường ấy hả? Đương nhiên không phải rồi.
Khương Điềm Điềm nắm chặt nắm tay, đứng lên thật nhanh: "Ui dai"
Không cẩn thật khiến bím tóc quất lên mặt, Khương Điềm Điềm xoa mặt rồi cúi đầu nhìn tóc đuôi ngựa dài đến eo, là mái tóc khô vàng xác xơ! Dính đất hết rồi, cô tháo bím tóc ra, lắc lắc, đất không nhiều, nhưng đã rối như con điên.
Dù không soi gương thì Khương Điềm Điềm cũng tự biết nhất định trông vô cùng ngốc. Cô nghĩ ngợi rồi trở về phòng tìm cây kéo câm đi tới nhà sát vách.
"Cốc cốc cốc." Dù chỉ là một khoảng sân với hàng rào dày đặc, nhưng Khương Điềm Điềm vẫn gõ cửa, cô còn có lễ phép đó nha.
"Ai thế!" Bà Vương nghe tiếng động thì đi ra, nhưng vừa mở cửa thì đã hoảng hốt lùi về sau hai bước: "Cháu cháu cháu... cháu làm gì thết"
Giọng nói cũng thay đổi, bị hù rồi!
Khương Điềm Điềm mới tiến lên một bước, cười ngoan ngoãn: "Cháu là Điềm Điềm nhà bên đây."
Bà Vương lại lùi thêm một bước, kêu lên the thé: “Cháu đừng có tới đây!!!"
Giờ đang giữa trưa, người nhà nghe tiếng bà Vương thì hấp tấp chạy từ trong phòng ra. Mà vừa trông thấy thế thì đúng là thiếu điều muốn trượt chân.
Khương Điềm Điềm đầu bù tóc rối, cầm cây kéo trong tay, chả khác gì một con điên, trông đáng sợ muốn chết.
"Con con con, con nhóc kia mày muốn làm gì! Giết người là phạm pháp đó!" Con dâu bà Vương vịn cửa phô trương thanh thế.
Khương Điềm Điềm: "2?2"
Cô nhận ra, giọng của hai người này chính là tiếng nói mà cô nghe trộm được. Đoạn, Khương Điềm Điềm mới trưng ra khuôn mặt tươi cười vô tội hết sức: "Mọi người hiểu lầm rồi, cháu không có ý làm gì đâu mà. Cháu chỉ muốn nhờ mọi người cắt tóc giúp thôi."
Cô chớp đôi mắt to, giòn giã bảo: "Tóc dài quá, phiền phức lắm."
Người nhà họ Vương: "222"
Rốt cuộc thì gừng càng già càng cay, bà Vương là người phản ứng lại đầu tiên. Bà ấy nói: "Điềm, Điềm, Điêm Điềm ha! Cháu, cháu muốn bán, bán tóc à?"
Khương Điềm Điềm lập tức sáng mắt như đèn pha: "Tóc có thể bán được à? Cháu muốn bán!"
May quá cô tới nhờ nhà hàng xóm giúp đỡ, nếu không thì không biết rồi.
Đúng là bà con xa không bằng láng giêng gần đó.
"Thì ra cháu muốn bán tóc! Thím còn, còn tưởng là có chuyện gì đó." Nghe Khương Điềm Điềm bảo chẳng qua chỉ muốn bán tóc, bà Vương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà liếc nhìn đầu tóc cô rồi chuyển sang chế độ lắm lời: "Tóc cháu tốt quá, bán rồi tiếc lắm."
Với mái đầu xác xơ này mà thím còn nói ra được câu tóc tốt, thím khen cũng chẳng có tâm tý nào đâu! Khương Điềm Điềm phồng hai má.
Bà Vương thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phồng lên, tức khắc tự hiểu được ngay, có ai không phải nghèo lắm nên mới bất đắc dĩ bán tóc chứ!
Bà liếc mắt nhìn Khương Điềm Điềm đầy đồng tình: "Thôi cháu đừng tự cắt, không là phí lắm. Cứ đi thẳng tới tiệm cắt tóc ở công xã đi. Chỗ đó của nhà nước, chỉ có nó mua thôi."
Sau đó lại dạy dỗ cô: "Cháu gội đầu đi đã, nhìn cho đẹp."
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Dạ! Cảm ơn thím."
Bà Vương: "Ái chào con nhóc này dẻo mồm quá, chuyện nhỏ, cảm ơn làm cái gì.
Khương Điềm Điềm mím khóe môi, khẽ hỏi: "Vậy thím biết cách đi tới đó không ạ?
Bà Vương: "Trời, cháu một thân con gái tự mình đến công xã à? Phải đi tới gần 2 tiếng đồng hồ đấy. Không được, à đúng rồi, sáng mai xe bò trong đội muốn sang bên kia đón thanh niên trí thức, cháu hỏi lại đại đội xem có thể cho mình đi cùng không...
Khương Điềm Điềm lập tức sáng mắt!
"Được đói"
Cô cầm theo cây kéo, tóc tai bù xù cứ thế xông ra ngoài.
Bà Vương: '...'
Đang còn muốn nói thêm điều gì nữa thì đã thấy Khương Điềm Điềm dừng bước, vừa đi đã quay vê, lắp bắp hỏi: "Mà sao để tới đại đội nhỉ?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận