"Cháu... là ai vậy?"
Vài người đồng loạt quay sang nhìn cô, trong ánh mắt chăm chú của bọn họ, Khương Điềm Điềm lập tức... kinh hãi!
Trong nháy mắt đó, dũng khí vừa sinh ra lập tức biến mất. Tuy cô đã trở thành Khương Điềm Điềm, là một Khương Điềm Điêm hoàn hảo, nhưng dẫu gì tuổi tác vẫn còn nhỏ, lại còn lạ cảnh lạ người. Khương Điềm Điềm mím môi, hóa thân thành "Điềm nhát gan.
"Cháu..."
Ánh mắt vừa quét qua Dương Quế Hoa, cô lập tức bước nhanh đi đến bên cạnh bà, ôm lấy cánh tay bà ta như thể rất thân.
Dương Quế Hoa: "22?"
"Chị Quế Hoa, nó là họ hàng nhà chị hả?"
Dương Quế Hoa bị Khương Điềm Điềm bám chặt, rút cũng không ra, khóe miệng giật giật gượng gạo trả lời: "Không phải, đây không phải là con gái nhà lão hai Khương à? Đúng rồi, sao cháu lại đến đây?"
Khương Điềm Điềm nhanh nhảu đáp: "Cháu muốn xin nghỉ thêm một ngày nữa."
Dương Quế Hoa: "..."
Khương Điềm Điềm: "Ngày mai cháu có thể đến công xã với mọi người được không?”
Dương Quế Hoa: "..."
Bà hít sâu một hơi, nén giận ồm ôm hỏi: "Cháu đi công xã làm gì!"
Khương Điềm Điềm lập tức khoe: "Tóc cháu có thể bán, cháu muốn đến công xã bán lấy tiền." Dương Quế Hoa mở miệng muốn nói gì đấy, có điều còn chưa mở miệng thì lại nghĩ đến gì đấy, bèn thở dài một hơi, nhìn vê phía người trung niên vừa nãy đang ngăn cản: 'Đội trưởng, một mình con bé cũng không dễ dàng gì, anh xem..."
Đại đội trưởng cũng không làm khó Khương Điềm Điềm: "Sáng mai tới sớm chút là được.
Khương Điêm Điềm gật đầu, đáp ngọt lịm: "Vâng ạ."
Đại đội trưởng nhìn dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của cô, không nhịn được nói: "Cháu ra ngoài mà không sửa soạn bản thân hả."
Khương Điềm Điềm: ..."
Cô, một người thế hệ 00 lại bị một ông bác già thập niên 60 chê bai, à quên, ông bác này trông ít nhất cũng đã bốn mươi, không chừng là thuộc thế hệ 20.
Khương Điềm Điềm im lặng nhìn trời, cảm thấy mình đúng là thê thảm.
"Được rồi, vê nhà đi." Đại đội trưởng thấy cô ngẩn người thì xua xua tay.
Lúc này Khương Điêềm Điềm mới lấy lại tinh thần, cô bĩu môi rồi lại cúi đầu nhìn bản thân, đúng là, hình như, có hơi, lôi thôi thật.
""
Cô xoay người định rời đi, nhưng bất chợt lại nghĩ đến điều gì đấy, lập tức quay đầu nhìn một ông chú khác đang cầm gậy gõ, rồi lại nghiêng đầu nhìn anh chàng đang bị đánh, anh chàng cao gây, mặt mũi sáng láng. Tuy không phải là kiểu thư sinh trắng nõn nhưng góc cạnh rõ ràng, là gương mặt của trai đẹp vườn trường điển hình.
Cậu chàng bắt được cái nhìn của cô, chợt nhướng mày.
Khương Điềm Điềm đối mắt với anh, sau đó lại quay sang nhìn ông chú bên cạnh, tức khắc bừng tỉnh. Cứ như thể người đẹp vừa rồi nhảy ra cứu người không phải là cô, nhún nhảy rời đi. Còn về việc cô sáng tỏ cái gì thì không ai hiểu hết!
Mọi người trong đại đội: "22?"
Kế toán Trần nhìn con trai, bản mặt lạnh như quan tài: "Tiểu Lục, mày biết con bé hả?"
Trai đẹp lập tức lắc đầu: "Không quen biết gì cả! Cha à, giác ngộ của cha sao có thể thấp như vậy được! Vì sao cứ phải là con biết cô ấy nên cô ấy mới bênh vực lẽ phải? Chả nhẽ cha không cho người ta làm việc nghĩa sao?"
Lửa giận của kế toán Trần lại bùng lên: "Mày còn dám trả treo à, tao đánh chết thằng nhãi nhà mày."
"AI Giết người!!!"
Trong sân ở đại đội lại vang lên tiếng hét giết heo liên tục.
Có điều lần này Khương Điềm Điềm đã đi xa, cô không về thẳng nhà mà đến rừng cây mà bà Vương nói để nhặt củi. Có lẽ vì tối qua mới mưa nên cành cây nào cũng ẩm ướt, không ai đến nhặt cả, vì vậy Khương Điềm Điềm thuận lợi thu hoạch không tồi.
Đã bao giờ Khương Điềm Điềm làm việc này đâu! Tuy hoàn cảnh hiện tại có phần gian khổ, nhưng Khương Điềm Điềm chẳng hề thấy khó khăn chút nào. Tuy có hơi nghèo, có hơi nát, thậm chí việc gì cũng phải tự làm, nhưng, nghèo có niêm vui của nghèo mài
Tâm trạng tốt thì so với cái gì cũng đều tốt hơn.
Cô vòng đi vòng về nhặt củi mấy lần. Sau đó lại ra bờ sông đi đi lại lại xách nước. Tuy nước ở đây không uống được nhưng Khương Điềm Điềm cũng chỉ định tắm thôi, nên chắc cũng không sao. Trong thôn có hai cái giếng, một Đông một Tây, mỗi tội cách nhà Khương Điềm Điềm không gần.
Nhưng con sông nhỏ này lại không quá xa nhà Khương Điềm Điềm, vô cùng thuận lợi. Tuy nhặt củi xách nước đều rất mệt, như mất nửa cái mạng. Nhưng Khương Điềm Điềm thật sự không hề tiếc của tiếc sức gì cả, mà vẫn tắm bằng nước nóng cho đã. Dù gì cô cũng rất bẩn.
Không biết nguyên chủ này đã bao lâu chưa tắm, Khương Điềm Điềm kỳ cọ mãi mà đất bẩn cứ ra từ đợt này qua đợt khác, tóc cô lại còn quá đáng hơn, vừa dài vừa xơ, không dễ gội. Điều này càng khiến quyết tâm phải bán nó đi của Khương Điềm Điềm thêm phần kiên định.
Sau khi tắm xong, Khương Điềm Điềm nghĩ, ít nhất cô cũng đã giảm được hai cân đất bẩn, không khoa trương chút nào.
Tuy không có kinh nghiệm trong cuộc sống nông thôn, nhưng Khương Điềm Điềm cũng khá thông minh, trong lúc nấu nước tắm, cô nhanh trí nhét mấy củ khoai lang vào trong lò bếp, thành ra cũng bớt phiên phức của việc nấu cơm.
Cô đổ số nước giếng có thể uống ở trong lu vào nồi đun sôi, bỏ thêm ít đường đỏ, một tay nấu trà một tay nướng khoai, không nói gì khác, cuộc sống bây giờ như vậy cũng rất ổn mà.
Ở quê không có đồng hồ, thức giấc toàn dựa vào đồng hồ sinh học, Khương Điềm Điềm vừa xuyên tới, lại làm việc cả một ngày trời, dù đi ngủ từ sớm thì vẫn dậy trễ. Cũng may vì biết cô là đứa bé đáng thương, cần bán tóc để sống qua ngày, nên trong đội không bỏ cô lại trực tiếp đi luôn. Mới sáng sớm Dương Quế Hoa đã lại đến gõ cửa.
"Khương Điềm Điềm, mở cửa ra, thím biết cháu có ở nhài"
Ma âm xuyên vào tai, Khương Điềm Điềm bực dọc ngồi dậy, kéo lê đôi dép chạy ra cửa mở then cài.
Nếu không phải đây là thập niên 60 thì cô đã nghi ngờ Dương Quế Hoa là người hâm mộ dì Tuyết lâu năm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận