Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Xuyên Thành Người Phàm Tục Bần Hàn (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 51: 51

Xuyên Thành Người Phàm Tục Bần Hàn (Dịch) (Đã Full)

  • 20 lượt xem
  • 2092 chữ
  • 2025-10-19 22:02:59

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hai người kia không dám ra tay ngay bây giờ, hẳn là giống với đám người Bắc Yến bị nàng khống chế lúc trước, là mật thám được gài vào thành Tây Ninh.

Bình thường mật thám đều có nhiệm vụ nên không thể dễ dàng bại lộ.

Vẻ mặt của Lý Tam Lang lại thay đổi: “Ngũ Nha, muội chắc chắn rằng có người theo dõi chúng ta?”

Lý Ngũ Nha gật đầu khẳng định, sắc mặt có chút khó coi: “Ca, bọn họ là người Bắc Yến.”

Nghe nàng nói như vậy, gương mặt của Lý Tam Lang tức khắc trắng bệch như tờ giấy.

Lý Ngũ Nha trầm giọng nói: “Bọn họ tới tìm chúng ta báo thù.” Có khá nhiều người đã biết chuyện xảy ra ở trạm dịch hồi tháng sáu, người Bắc Yến muốn hỏi thăm rõ ràng là không khó.

Nhịp tim của Lý Tam Lang tăng lên, dù trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng y vẫn không quên trấn an muội muội: “Ngũ Nha, đừng sợ, chúng ta không sao đâu.”

Nói xong, y nhìn về phía cửa Vệ sở.

“Chúng ta sẽ tới Vệ sở nhanh thôi, chỉ cần chúng ta tới gần cửa thì người Bắc Yến sẽ không dám ra tay.”

Lý Ngũ Nha cũng nhìn qua, bây giờ chỉ có cách này.

Hai người Bắc Yến phía sau đang nhanh chóng tới gần họ, người đi đường đông đúc, giết bọn họ xong thì có thể nhanh chóng hòa vào dòng người.

“Ca, đợi lát nữa huynh dắt Thất Lang, muội giả vờ thi chạy với đệ ấy, huynh dắt Thất Lang với Nhị tỷ bỏ chạy, sau đó muội sẽ kéo mẫu thân đuổi theo huynh.”

Lý Tam Lang gật đầu, y hiểu bọn họ phải biểu hiện như không phát hiện có người theo dõi.

Lúc này, Lý Ngũ Nha nói với Lý Thất Lang: “Thất Lang, sắp đến Vệ sở rồi, chúng ta thi nhau đi, xem ai chạy tới cửa Vệ sở trước.”

Quả nhiên Lý Thất Lang nhanh chóng mắc câu: “So thì so.”

Lý Tam Lang nói theo: “Ngũ Nha lại bắt nạt Thất Lang rồi, muội biết đệ ấy không chạy bằng muội mà.” Nói xong, y cười giữ chặt Thất Lang: “Lại đây, huynh dẫn đệ chạy, hôm nay nhất định phải thắng Ngũ Nha.”

Lý Ngũ Nha hét lên: “Mẫu thân, huynh ấy bắt nạt con, chúng ta mau đuổi theo đi.” Nói xong cũng kéo Kim Nguyệt Nga chạy theo.

Kim Nguyệt Nga có chút bất đắc dĩ, trên đường nhiều người, bọn nhỏ không được rời khỏi tầm mắt của bà ấy nên chỉ có thể kiên trì chạy cùng.

Hai người Bắc Yến phía sau phát hiện, họ nhanh chân hơn, cũng chạy chậm theo.

Mắt thấy hai người họ càng ngày càng gần, trong lòng Lý Ngũ Nha lo lắng, nàng chú ý tới tuyết trên mặt đất thì vội vàng sử dụng tinh thần lực, muốn điều khiển vật cách không.

Lúc này tinh thần lực của nàng không thể điều khiển vật thể được, nhưng đã không còn cách nào khác, Vệ sở vẫn còn cách hơn hai trăm thước, nếu bị đuổi kịp thì bọn họ đều phải chết.

Tinh thần lực đã cạn kiệt mạnh mẽ điều khiển vậy, vẻ mặt Lý Ngũ Nha hơi tái đi, trán tỏa ra rất nhiều mồ hôi.

Lúc nàng sắp không kiên trì được nữa thì hai quả cầu tuyết bị đưa tới dưới chân hai người Bắc Yến.

“Bịch, bịch” hai tiếng, hai người họ bị ngã xuống đất.

Tức khắc bọn họ đã thu hút được sự chú ý của vài người.

Nhân lúc này đám Lý Ngũ Nha nhanh chóng chạy về hướng Vệ sở.

"Đệ thắng rồi!"

Khi chạy đến cửa Vệ sở, Lý Thất Lang lập tức nhìn về phía Lý Ngũ Nha rớt lại phía sau vài bước với vẻ mặt đắc ý. 

Lúc này, mọi người mới phát hiện sắc mặt Lý Ngũ Nha trắng bệch đến đáng sợ. 

“Ngũ Nha, con có sao không? "Kim Nguyệt Nga lo lắng hỏi.

Lý Ngũ Nha xoa cái đầu vừa sưng vừa đau của mình, ấm ức nói: "Vừa rồi con chạy nhanh quá, chậm lại chút là tốt rồi!"

Nghe đến đây mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Kim Nguyệt Nga vừa giận vừa bất đắc dĩ nói: “Sau này con không được chạy như vậy nữa.” Thấy con gái nghỉ ngơi một lát thì sắc mặt quả nhiên cũng khá hơn, vậy nên bà ấy cũng không tiếp tục lải nhải nữa.

Lý Ngũ Nha cười chiếu lệ, toàn bộ sự chú ý của nàng đều đổ dồn vào hai người Bắc Yến đang đi theo bọn họ.

Nhìn thấy đám người Lý Ngũ Nha đi tới Vệ sở, hai người Bắc Yến kia do dự một chút, sau đó trưng ra vẻ mặt vô cùng khó coi, lẫn vào đám đông rồi biến mất.

Thấy hai người rời đi, trong lòng Lý Ngũ Nha bỗng thắt lại, lắc đầu với Lý Tam Lang đang cố giả vờ bình tĩnh, ra hiệu bọn họ đã đi.

Lý Nhị Nha chú ý tới sự khác thường giữa hai người bọn họ, nhìn Lý Ngũ Nha, rồi lại quay sang nhìn Lý Tam Lang, nhỏ giọng hỏi: "Hai huynh muội các người đang làm cái quái gì vậy?"

Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại chạy chứ?

Lý Ngũ Nha đang nghĩ có nên nói chuyện bị người Bắc Yến theo dõi hay không, dứt khoát ném vấn đề nóng hổi này sang Lý Tam Lang: "Tỷ hỏi huynh ấy đi."

Lý Nhị Nha quay đầu nhìn sang Lý Tam Lang, chờ y trả lời.

Lý Tam Lang: "..."

Y cũng không nghĩ ra mà!

Nếu y nói ra nhất định sẽ khiến người trong nhà hoảng sợ. Mẫu thân mà biết chuyện kiểu gì cũng sẽ nói với phụ thân nơi trận mạc. Chiến trường rất nguy hiểm, y không thể để cho phụ thân phân tâm chỉ vì chuyện gia đình.

Hơn nữa, y cảm thấy thậm chí nói ra cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì mà chỉ làm tăng thêm sự hoảng loạn.

Nhưng nghĩ lại thì nếu không nói, chẳng may lần sau người Bắc Yến đến báo thù, người nhà không hề hay biết chẳng phải sẽ không kịp phòng bị gì sao?

Lý Tam Lang càng nghĩ càng thấy do dự, sau đó lại vô thức nhìn về phía Lý Ngũ Nha.

Y thấy gương mặt tiểu muội căng thẳng đến tái nhợt, trông rất bối rối lo lắng, trong khi Thất Lang bên cạnh muội ấy lại vô tư hồn nhiên hoàn toàn không biết gì cả, hai người hình thành một sự tương phản rõ nét. 

Nhìn thấy cảnh này,  Lý Tam Lang bỗng giật mình. Y ngay lập tức ý thức được suy nghĩ và hành động của mình là sai.

Thân là ca ca, bây giờ trong nhà xảy ra chuyện, y nên tìm cách giải quyết, làm sao có thể chuyển rắc rối sang muội muội của mình chứ. Phải biết rằng Ngũ Nha mới năm tuổi, nàng nên được vô lo vô nghĩ như Thất Lang mới đúng.

Cũng là bởi vì lần trước trạm dịch bị bao vây, biểu hiện của Ngũ Nha khiến y kinh ngạc cùng thán phục tột cùng. Vậy nên bây giờ gặp chuyện, y theo bản năng tìm nàng, hoàn toàn quên mất tuổi tác của nàng.

Thấy Lý Tam Lang im lặng, Lý Nhị Nha bĩu môi bước ra ngoài. Nàng ấy cũng không muốn hỏi nhiều, định sau khi về nhà sẽ thẩm vấn muội muội mình.

Ngũ Nha bỗng chột dạ, không ngờ rằng nàng ấy sẽ không nói gì cả.

Kim Nguyệt Nga bên cạnh chắc chắn rằng Lý Ngũ Nha không có việc gì mới thương lượng với binh lính canh cửa, không quá để tâm đến sắc mặt của bọn trẻ.

Lý Trường Sâm ở Vệ sở cũng gọi là có chút tiếng tăm, sau khi binh lính gác cổng biết được năm người Kim Nguyệt Nga là người nhà của ông ấy bèn lập tức đi vào gọi người.

Rất nhanh, Lý Trường Sâm xuất hiện ở cửa Vệ sở, mồ hôi đầm đìa, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao mọi người lại tới đây?”

Kim Nguyệt Nga gặp lại phu quân nên rất vui vẻ, có chút trách móc nói: "Chàng không về nhà cũng đã nửa năm rồi, ta với các con lại không thể đến thăm chàng sao?"

Lý Trường Sâm nhếch miệng cười không ngừng, lần lượt kéo bốn đứa nhỏ lại nhìn kỹ một phen, thấy bọn nhỏ đều khỏe mạnh hơn trước, híp mắt cười: "Đi nào, để ta dẫn mọi người tham quan doanh trại một chút."

Nói xong, ông ấy ngồi xổm xuống, muốn ôm Lý Ngũ Nha với Lý Thất Lang.

Đối với cặp song sinh trong nhà, Lý Trường Sâm thích nhất là ôm mỗi đứa một tay.

Trước kia Lý Ngũ Nha cũng thích được ngồi trong lòng phụ thân, nhưng lúc này, trong lòng nàng đang có ưu phiền, cho nên liền né tránh: “Phụ thân, con không còn là đứa trẻ ba bốn tuổi nữa, con có thể tự đi bộ."

Nói xong nàng chạy tới nắm tay Lý Tam Lang.

“Phụ thân, mặc dù con năm tuổi, cũng không phải đứa trẻ ba bốn tuổi nữa, nhưng con muốn ôm phụ thân một cái.” Lý Thất Lang cười híp mí ôm lấy Lý Trường Sâm.

Lý Trường Sâm cảm thấy hơi tiếc nuối vì không thể ôm con gái bé bỏng của mình, nhưng khi nhìn thấy con gái lớn đứng bên cạnh, ông ấy lại vui vẻ, may mắn sinh được hai tiểu khuê nữ, đứa nhỏ không cho ôm thì ôm đứa lớn vậy. 

Ngay lập tức, cả nhà vừa nói vừa cười đi về phía doanh trại.

Trên đường đi, nhân lúc Kim Nguyệt Nga và Lý Trường Sâm nói chuyện, Lý Ngũ Nha cùng Lý Tam Lang đi chậm lại phía sau vài bước, lén lút thì thầm to nhỏ với nhau.

"Huynh, huynh nghĩ xem có nên nói với cha chuyện hai người Bắc Yến theo dõi chúng ta, sau đó để cha báo với quan viên ở Vệ sở, không biết bọn họ có quan tâm hay không?"

Lý Tam Lang có chút bi quan: "Quan viên Vệ sở có thể sẽ không tin chúng ta."

Lý Ngũ Nha ngẫm lại cũng thấy có lý, nàng mới năm tuổi, ngay cả huynh trưởng của nàng cũng mới mười tuổi. Trong mắt mọi người bọn họ chỉ là hai đứa trẻ không biết gì, nếu nói việc phát hiện người Bắc Yến ở trong thành quả thật không mấy ai tin cả. 

Lý Tam Lang tiếp tục nói: “Còn nữa, Ngũ Nha, muội có thấy người Bắc Yến dừng chân ở đâu không?”

Lý Ngũ Nha lắc đầu, khi nàng nhận ra người Bắc Yến theo dõi bọn họ thì đã quá muộn.

Lý Tam Lang: "Do chúng ta không lần ra được tung tích của người Bắc Yến. Nếu muốn bắt được họ thì phải lục soát trong thành, đám người Vệ sở sẽ không làm lớn như vậy đâu."

Lý Ngũ Nha nhíu mày: "Vậy làm sao bây giờ?"  Nàng lộ vẻ khó chịu: “Đều là lỗi của muội, lần trước ở trạm dịch, muội chỉ nghĩ đến việc đánh thuốc mê nhóm người Bắc Yến kia, lại không ngờ việc biến mất bị lộ ra ngoài sẽ mang đến phiền phức lớn cho chúng ta như vậy.” 

Lý Tam Lang vội vàng an ủi: "Ngũ Nha, không trách muội được, muội chỉ mới năm tuổi, có thể nhanh trí như vậy đã rất đáng nể phục rồi, ngay cả huynh cũng không bằng muội.”

Lý Ngũ Nha vẫn không hề thoải mái chút nào, vẻ mặt ủ rũ.

Nếu lần này xảy ra chuyện không hay, cả gia đình sẽ gặp đại họa.

Nói tóm lại là nhà bọn họ quá nhỏ bé, sau này làm việc gì cũng phải thật cẩn trọng, Lý Ngũ Nha tự nhủ bản thân như vậy. 

Lúc này, trong lòng Lý Ngũ Nha dâng lên một cảm giác mãnh liệt.

Vẫn là bởi vì thực lực quá yếu kém!

Tinh thần lực khôi phục quá chậm, nàng vừa mới tiêu hao tinh thần lực để khống chế đồ vật, hiện tại đầu vẫn còn ong ong đau từng cơn.

Nếu không thể nâng cao tinh thần lực thì không thể tự bảo vệ mình được.

Bây giờ nàng vẫn phải dựa vào việc học võ thuật.

Dù thế nào đi nữa, học được võ công của thế giới này thì nàng sẽ có thể có nhiều kỹ năng tự bảo vệ mình hơn, không thể cái gì cũng dựa vào mỗi tinh thần lực. 

Nói đến học võ công, Lý Ngũ Nha không khỏi nghĩ tới Diệp Mặc, vội vàng hỏi: "Phụ thân, Diệp thúc ở Vệ sở thế nào rồi?"

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top