Lý Trường Sâm đang nói chuyện hăng say bỗng sững người lại, cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói: "Đừng nhắc đến Diệp Mặc trong Vệ sở nữa."
Lý Ngũ Nha mặt lộ vẻ khó hiểu, lập tức hỏi lại: "Tại sao vậy ạ?”
Thấy Lý Trường Sâm hình như có chút do dự, Kim Nguyệt Nga vội vàng kéo Lý Ngũ Nha lại: "Phụ thân con đã dặn không được nhắc tới, con chỉ cần nhớ kỹ là được, hỏi nhiều như vậy làm gì hả?"
Lý Ngũ Nha nghe vậy thì cũng không hỏi nữa, chờ khi cơn đau đầu giảm đi một chút, nàng mới giải phóng tinh thần lực.
"Đến doanh trại rồi!"
Vệ sở quá lớn, tinh thần lực của nàng lại chỉ có thể phát hiện mọi vật trong bán kính mười mét. Mãi đến khi Lý Trường Sâm đưa vào doanh trại mà Lý Ngũ Nha vẫn chưa tìm được Diệp Mặc.
Tuy nhiên, khi phụ mẫu nàng đang tỉ tê với phụ thân về chuyện gia đình, nàng đã “nghe được” cuộc đối thoại giữa hai người lính trong doanh trại bên cạnh, họ đang nói về Diệp Mặc.
"Ngươi nói xem Diệp Bá Tử có thể sống sót qua lần này không?"
"Cũng hơi khó nói, nhưng Diệp Bá Tử cũng là người phúc lớn mạng lớn. Mỗi khi chúng ta nghĩ ông ta không thể chịu đưng được nữa thì ông ta lại càng kiên trì hơn. Ta vừa mới đi ngang qua thao trường, thấy ông ta bị nhốt ở đấy hai ngày rồi nhưng sắc mặt vẫn kiên định."
"Nói như vậy, Diệp Bá Tử rất có bản lĩnh. Ông ta chẳng những sống sót trên chiến trường mà còn chịu được áp lực từ cấp trên hết lần này đến lần khác."
"Ha ha, không biết tại sao Diệp Bá Tử lại lọt vào mắt của cấp trên nữa, nhất định phải giết chết ông ta."
"Chuyện này ta có biết chút tin tức nội bộ, nhưng ta nói với ngươi, ngươi không được truyền ra bên ngoài đâu đấy."
"Mau nói đi, ta nhất định sẽ không nói cho ai khác."
“Ta cũng chỉ là nghe kể lại từ một cựu binh, nói rằng Diệp Bá Tử trước khi bị lưu đày ở biên giới lai lịch không hề tầm thường chút nào. Nghe nói ông ta là một quý tộc đến từ kinh đô."
"Là thật hay giả vậy!?"
"Đương nhiên là thật. Ngươi có biết chân ông ta đi khập khiễng như thế nào không? Ông ta bị người ta đè đến dập nát cả gân chân, vốn dĩ cả hai chân đều bị gãy, nhưng cấp trên muốn nhìn thấy ông ta sống thê thảm như một con chó, nên tha cho một chân."
"Chậc chậc, phải thù hận đến mức nào mới làm vậy chứ?"
"Ai mà biết!"
"Ta nói cho ngươi biết, dù cho Diệp Mặc có chật vật nghèo túng cỡ nào, chỉ cần ông ta đứng giữa đám đông cũng khó có thể rời mắt khỏi. Ông ta từng là quý tộc đấy!"
"Hừ, quý tộc thì sao nào, không phải bây giờ đang phải sống như heo như chó sao. Cho dù ông ta lập công trên chiến trường thì cũng sẽ bị người khác đẩy ngã, còn sống không thoải mái bằng chúng ta!"
"Ha ha, Diệp Mặc thật đáng thương, ta cảm thấy lần này ông ta chết chắc rồi. Chỉ huy tuyên bố nhốt ông ta trong lồng giam bảy ngày, thời tiết lạnh như vậy, tuyết rơi liên tiếp, người ông ta có làm bằng sắt cũng không tài nào chịu nổi.”
"Chết thì chết thôi, ở biên giới ngày nào mà chẳng có người chết. Hiện tại Bắc Yến càng lúc càng hung hăng tàn bạo, có lẽ lần sau ra chiến trường, ta với ngươi đều không thể sống sót trở về."
"Haizz......"
Cuộc đối thoại dừng lại ở đây, hai người lính bước ra khỏi doanh trại.
Lý Ngũ Nha nhíu mày suy nghĩ một hồi, quyết định đi xem một chút.
Nếu bỏ lỡ Diệp Mặc, chưa chắc có thể tìm được người thứ hai biết võ công nội gia.
Phụ thân nàng biết dùng công phu ngoại gia, nhưng Lý Ngũ Nha thật sự không muốn học lắm. Hơn nữa công phu ngoại gia của phụ thân cũng chẳng phải trình độ thượng thừa gì cho cam.
Nói là làm, nhân lúc người nhà đang nói chuyện rôm rả, Lý Ngũ Nha lẻn ra khỏi doanh trại, ai ngờ chưa tới cửa đã bị Lý Tam Lang phát hiện.
Lý Ngũ Nha nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho y, để y giúp mình yểm hộ.
Lý Tam Lang trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ, còn chưa kịp phản ứng đã không thấy Lý Ngũ Nha đâu.
Nghĩ rằng Vệ sở khá an toàn, Lý Tam Lang do dự một lúc, nhưng vẫn chọn không nói cho phụ mẫu biết chuyện.
Lúc này Lý Ngũ Nha đã ra khỏi doanh trại, dù sao cũng không sợ bị nhìn thấy, bây giờ nàng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.
Trẻ con mà, ai không chạy loạn chứ, sẽ chẳng có ai rảnh bận tâm đến nàng.
Tuy nhiên, nàng vẫn cố tránh ánh mắt mọi người hết mức có thể.
Vừa rồi trên đường đến doanh trại, nàng có lướt qua thao trường, lẻn vào đó vô cùng thuận lợi.
Ở lối vào thao trường, Lý Ngũ Nha nhìn thấy cái lồng giam mà binh lính nhắc đến, đồng thời cũng thấy Diệp Mặc.
Lồng giam được đặt trên mặt đất, cao hơn một thước. Diệp Mặc bị nhốt bên trong nằm bẹp trên nền đất, cả người phủ một lớp tuyết mỏng, toàn thân đã tím tái vì lạnh, môi đen sạm lại.
Lồng giam dưới đất thấp bé chật hẹp, ngay cả trở mình cũng không được chứ đừng nói thời tiết lạnh giá, nằm bất động trong đó bảy ngày cũng không phải là chuyện người bình thường có thể kiên trì được.
Lý Ngũ Nha dùng tinh thần lực cẩn thận xem xét tình trạng của Diệp Mặc một chút, phát hiện ngực ông ấy vẫn còn phập phồng, tuy rằng hơi yếu, nhưng rất có quy luật, không nhanh không chậm.
Rõ ràng, ông ấy đang cố gắng tiết kiệm năng lượng trong cơ thể mình.
Xem ra Diệp Mặc vẫn chưa từ bỏ sinh mạng!
Lý Ngũ Nha vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Nàng chú ý tới Diệp Mặc, tất nhiên là vì ông ấy biết võ công nội gia, nhưng phần lớn là bởi vì nàng nhìn thấy ở ông ấy có tố chất sinh tồn qua tận thế.
Mặc cho bão táp mưa sa, ta vẫn sẽ ngoan cường sống tiếp, không bao giờ bỏ cuộc. Mặc cho gió thét sấm rền, ta cũng phải cắn răng kiên trì đến cùng.
Điều này thực sự rất giống với những người còn sống sót trong tận thế.
Đúng lúc này, Diệp Mặc như chết cóng, đột nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía Lý Ngũ Nha.
Lý Ngũ Nha nhanh chóng núp vào sau cửa.
Giác quan quá nhạy bén!
Công phu của Diệp Mặc rất mạnh, nếu không ông ấy sẽ không phát hiện được sự xuất hiện của nàng.
Việc này càng làm tăng thêm quyết tâm giúp đỡ Diệp Mặc của Lý Ngũ Nha. Người như vậy không nên bị yên lặng chết cóng trong băng tuyết giá lạnh.
Nán lại không được bao lâu, Lý Ngũ Nha đành phải vội vàng trở về doanh trại.
Sau khi trở về, nhân lúc mẫu thân đang chú ý phụ thân, Lý Ngũ Nha lén mở túi, lấy ra một củ huyết sâm đã cắt sẵn bên trong.
"Ngũ Nha, muội đang làm gì vậy?"
Lý Tam Lang đi tới.
Lý Ngũ Nha nghĩ ngợi một chút, bèn nói cho y biết chuyện của Diệp Mặc: "Diệp thúc đã cứu chúng ta, muội muốn giúp thúc ấy, huyết sâm có thể giúp thúc ấy gắng gượng vượt qua."
Lý Tam Lang im lặng, cũng không định ngăn cản Lý Ngũ Nha.
Một củ huyết sâm chỉ cắt được thành khoảng mười miếng, Lý Ngũ Nha lấy ba miếng trước, nghĩ tới việc Diệp Mặc sẽ bị giam bảy ngày, hiện tại mới hai ngày sau, nàng lại lấy thêm hai miếng.
Năm miếng huyết sâm, vừa vặn mỗi ngày một miếng.
Lý Ngũ Nha áy náy nhìn phụ thân một cái, thầm nghĩ: Phụ thân, để chúng ta có thể học được võ công nội gia, con đành phải thó vài miếng huyết sâm của người.
Sau khi xé bỏ lớp giấy dầu thường bọc huyết sâm, nàng bọc năm miếng huyết sâm vào trong, nặn thành một viên tròn cầm trên tay, sau đó Lý Ngũ Nha đi tìm Lý Thất Lang.
“Thất Lang, bên ngoài tuyết rơi nhiều lắm, chúng ta đánh cầu tuyết đi.”
Kim Nguyệt Nga nghe vậy lập tức ngăn cản nàng, nói: "Đây là Vệ sở, con không được nhốn nháo.”
Lý Trường Sâm cười nói: "Không sao, hôm nay không tập luyện, lại đang ở doanh trại, bọn nhỏ muốn chơi thì để cho bọn nhỏ chơi đi.”
Lý Tam Lang cũng vội vàng nói: “Mẫu thân, con sẽ trông chừng đệ với muội ấy thật tốt.”
Thấy phu quân và trưởng tử đều lên tiếng, Kim Nguyệt Nga mới không tiếp tục ngăn cản nàng nữa.
Lý Ngũ Nha vội vàng kéo Lý Thất Lang chạy ra ngoài, Lý Tam Lang cũng bước nhanh theo sau.
Dưới sự dẫn dắt cố ý của Lý Ngũ Nha, nàng và Lý Thất Lang đánh cầu tuyết, đánh một phát tới thao trường.
"Bụp!"
Tiếng quả cầu tuyết vỡ vang lên bên tai, đôi mắt đang nhắm nghiền của Diệp Mặc khẽ động.
Vốn tưởng rằng lại là người nào ở Vệ sở dùng cầu tuyết ném mình, nhưng giây tiếp theo, một quả cầu tuyết được ném một cách chuẩn xác vào mu bàn tay ông ấy.
Diệp Mặc cầm lấy quả cầu tuyết vừa “vút” vào người, khẽ bóp một cái, liền phát hiện bên trong có gì đó khác thường.
Sau đó, ông ấy nghe thấy giọng nói quen thuộc của một nữ tử.
"Huynh, đây là chỗ nào vậy, chúng ta có thể đi vào chơi ném tuyết sao?"
"Không được đâu, Ngũ Nha, muội không thể chạy lung tung trong Vệ sở, chúng ta mau trở về đi."
Khi tiếng nói nhỏ dần đi, Diệp Mặc hơi nghiêng đầu, nhìn thấy ba bóng người quen thuộc, ngày thường cho dù gặp phải chuyện gì ông ấy cũng bình tĩnh điềm nhiên, nhưng bây giờ lại không giấu được vẻ mặt kinh ngạc.
Chính là tiểu nha đầu hỗn láo đó!
Đến khi bóng lưng biến mất, thao trường yên tĩnh trở lại, Diệp Mặc nhìn xung quanh, xác nhận không có người mới cẩn thận mở túi giấy trong tay ra.
Nhưng khi nhìn thấy đồ trong túi giấy, đôi mắt vốn tĩnh lặng của Diệp Mặc lại lộ ra chút lấp lánh.
Đây chính là khát vọng sống!
Sau hơn nửa canh giờ ở Vệ sở, Kim Nguyệt Nga cùng bốn đứa nhỏ rời đi.
Lý Trường Sâm xin nghỉ phép, đích thân tiễn họ đến cổng thành.
Suốt quãng đường ra khỏi thành, Lý Ngũ Nha và Lý Tam Lang đều tập trung cao độ, sợ hãi người Bắc Yến kia lại xuất hiện.
May mắn thay, chuyến đi rất an toàn.
Vừa đến cổng thành, mấy người nhà Lý Trường Sâm đã thấy Lý lão phu nhân và Lý Đại Lang đợi ở xe bò từ lâu.
Lý Trường Sâm bèn bước tới chào hỏi Lý lão phu nhân.
Lý lão phu nhân vẫn còn đang giận chuyện miếu Vương Mẫu, mũi không ra mũi, mắt không ra mắt, ngay cả một câu hỏi han quan tâm Lý Trường Sâm cũng không có, chỉ hỏi chuyện lương bổng.
"Nửa năm nay ngươi không về nhà, sao cũng không nhờ người nào đưa bổng lộc về? Ngươi có biết mấy tháng nay cả nhà gần như lâm vào cảnh khốn cùng không hả?"
Dù Lý Trường Sâm đã sớm từ bỏ mọi kỳ vọng đối với phụ mẫu, nhưng ông ấy vẫn không khỏi ớn lạnh khi đối mặt với việc Lý lão phu nhân mở miệng ra là đòi lương, không hề quan tâm đến an nguy của con trai mình.
Năm mười ba tuổi ông ấy đã thay phụ thân vào Vệ sở làm lính gác, trong lòng vẫn luôn tồn tại một loại ảo giác, đó là đối với phụ mẫu ông ấy dường như chỉ là một công cụ kiếm lợi cho nhà họ Lý.
Bọn họ không hề quan tâm ông ấy sống hay chết, điều duy nhất họ quan tâm là ông ấy có giao lương bổng hàng tháng đúng hạn hay không.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận