Liệu ông ấy có thực sự là con trai ruột của họ không?
Hồi nhỏ, có người trong quân đồn nói ông ấy không phải con nhà họ Lý, vì vậy mà ông ấy thường xuyên gây gổ với mọi người.
Khi lớn lên, lời đàm tiếu này cũng không còn nữa, nhưng trong lòng ông ấy ngày càng dấy lên nghi ngờ.
Lý lão phu nhân thấy Lý Trường Sâm không nói lời nào, lập tức mất bình tĩnh, giận dữ nói: "Ta đang hỏi ngươi đấy, bị câm à? Với cái dáng vẻ ngốc nghếch này của ngươi, nếu ra chiến trường, chưa đầy hai hay ba khắc là đã bị ...."
"Mẫu thân, người đang nói cái gì vậy?!"
Kim Nguyệt Nga nghiến răng tức giận, giọng nói sắc bén dứt khoát, trực tiếp cắt ngang lời nói của Lý lão phu nhân.
Lý lão phu nhân bị dọa cho hết hồn, sau khi kịp phản ứng lại thì lập tức hét lên: "Nương tử của lão đại, ngươi vừa mới gào lên với ai vậy hả, đúng là thứ âm binh mà!"
Ánh mắt Kim Nguyệt Nga giờ phút này có thể lấy mạng người: "Con còn muốn hỏi người một chút, mẫu thân, người có biết người vừa nói gì không? Đó là lời mà người làm mẫu thân ruột thịt nên nói sao?”
“Lúc trước ở miếu Vương Mẫu, người nói Ngũ Nha và Thất Lang là loại thấp kém hèn mọn, con vẫn cố gắng nhịn được. Nhưng bây giờ mẫu thân lại ở đây nhục mạ trượng phu của con, rốt cuộc lòng dạ người nghĩ gì vậy? Mẫu thân làm như vậy sao có thể tích đức cho đời sau chứ?”
Hai người nổ ra tranh cãi, ngay lập tức thu hút sự chú ý của người qua đường.
Những người biết nguyên nhân đều nhìn Lý lão phu nhân với ánh mắt dò xét, trong này còn có không ít người từ đồn Thiên Lĩnh.
Lý lão phu nhân là người nhát gan, thấy mọi người nhìn mình, toàn thân bà ta bỗng mềm nhũn, không dám hé miệng nói lời nào.
Lý Trường Sâm mỉa mai nhìn Lý lão phu nhân, kéo Kim Nguyệt Nga ra hiệu cho bà ấy bình tĩnh lại, sau đó mới nói: “Mẫu thân, gần đây tình hình chiến sự căng thẳng, lương bổng của mọi người đều bị cắt giảm, con thật sự không tiết kiệm được mấy đồng để giúp đỡ gia đình.”
Lý lão phu nhân nghe thấy lời này, bất chấp sự đánh giá của người ngoài, lại bày ra vẻ mặt thờ ơ mặc kệ.
Thế nhưng Lý Trường Sâm không cho bà ta cơ hội mở miệng: “Mẫu thân, nhà chúng ta có hai mươi lăm mẫu quân điền, nhiều hơn mười mẫu so với những gia đình bình thường khác. Chi bằng mọi người tiết kiệm chút đi, cũng đủ để cả nhà sống qua ngày rồi. Sau này con cũng sẽ không chu cấp lương bổngcho nhà mình nữa đâu.”
“Như vậy làm sao chấp nhận được!” Lý lão phu nhân nghe đến đây thì trở nên nóng nảy, lập tức lên tiếng phản bác.
"Số lương thực ít ỏi trong nhà, ngoại trừ quân lương phải giao nộp, còn phải chia ra một phần để hỗ trợ cả nhà muội muội của ngươi, số còn lại làm sao đủ cho cả nhà chúng ta ăn chứ."
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lộ ra vẻ kinh ngạc.
Những người ở đồn Thiên Lĩnh cũng không rảnh đôi co gì, họ đã quen với sự thiên vị của người nhà họ Lý.
Lý Trường Sâm cười nhạt, nói: "Mẫu thân, con là trưởng tử trong nhà, nuôi cả nhà nhị đệ, tam đệ cũng không sao, nhưng người còn muốn con nuôi cả nhà muội muội đã xuất giá thì thật không hợp tình hợp lý chút nào."
Không tranh cãi với Lý lão phu nhân nữa, Lý Trường Sâm dặn dò Kim Nguyệt Nga vài câu, sau đó ôm bốn đứa nhỏ ngắm kĩ một chút, rồi vội vàng trở về Vệ sở.
…
Trên đường trở về quân đồn, sắc mặt của Lý lão phu nhân u ám đến nỗi có thể nhỏ ra nước.
Bà ta có nằm mơ cũng không ngờ, lần này đến thành Tây Ninh, bà ta không những không nhận được lương bổng từ Lý Trường Sâm, mà thậm chí sau này cũng sẽ không nhận được nữa.
Lý lão phu nhân tức giận nhìn Kim Nguyệt Nga, lại nhìn bốn người bọn Lý Tam Lang.
Quả nhiên, lúc trước không nên để cho lão đại này cưới vợ sinh con.
Không không, vẫn phải lưu lại một giọt máu của lão đại kia, như vậy nếu ông ấy chết ở trên chiến trường, con của ông ấy sẽ là con tốt tiếp theo bán mạng thay Lý gia.
Lẽ ra bà ta không nên bỏ mặc hỉ sự của lão đại mình, cố ý không hỏi vợ cho ông ấy. Chính vì điều này khiến ông ấy không chịu nổi cô quạnh mà đi ngỏ lời cưới Kim thị.
Nếu bà ta phải tìm một nàng dâu trưởng, bà ta nhất định sẽ tìm một người dễ sai bảo, như vậy, cả nhà lão đại sẽ bị bà ta nắm trong tay mà tha hồi nắn bóp.
Kim gia là vốn là tộc người man di sống trong núi, nuôi dạy ra Kim thị vừa mạnh mẽ lại ương bướng không chịu nghe quản giáo.
Kể từ khi thành thân với nữ tử láo xược này, lão đại càng ngày càng ngang ngược, chỉ biết quan tâm đến gia đình nhỏ của mình, đúng là đồ vong ân bội nghĩa, không khác gì sói mắt trắng.
Lý lão phu nhân lúc này hối hận vô cùng, nếu sớm biết mấy người Kim thị ngang bướng lì lợm thì dù bà ta không muốn mang tiếng cũng sẽ không chấp nhận có người con dâu như vậy bước chân vào cửa.
Lúc trời tối, đoàn người Lý gia mới về đến nhà.
"Đói quá đi."
Vừa đến cửa nhà, Lý Thất Lang đã nhịn không được mà ôm bụng kêu đói.
Kim Nguyệt Nga vội vàng nói: "Chờ một lát, mẫu thân sẽ đi nấu cơm cho con."
Lý lão phu nhân nghe xong, lập tức nói: "Ăn cái gì mà ăn, lão đại cũng không mang lương bổng về nữa, sau này đồ ăn trong nhà không có phần của mấy người các ngươi đâu.”
Kim Nguyệt Nga nổi giận, lạnh lùng nói: "Mẫu thân, quân điền ngoại trừ năm mẫu phải xung ra, hai mươi mẫu còn lại đều được phân phát cho cả gia đình. Vào mùa vụ bận rộn, con cùng Tam Lang, Nhị Nha đều đi làm ruộng. Lương thực trong nhà biết trông chờ vào cái gì nếu không có mấy người chúng con?"
Bởi vì đã về đến nhà mình, Lý lão phu nhân lấy lại tự tin, hai tay chống nạnh, mở miệng định mắng Kim Nguyệt Nga.
Đúng lúc này, Lý Ngũ Nha cười híp mắt tiến lên nắm lấy tay Lý lão phu nhân, dùng sức trực tiếp kéo Lý lão nương cúi người xuống, ghé tai nói nhỏ:
"Nội tổ mẫu à, con người ở đời làm việc gì cũng phải biết chừa đường lui. Nếu không cho người khác một con đường sống thì cẩn thận bọn họ sẽ chặn đường sống của người trước đó."
"Bà có biết không, thật ra, nhóm người Bắc Yến cướp trạm dịch trước đó đều là bị ta hạ độc chết. Bà có muốn biết tại sao ta làm vậy không?"
“Bởi vì đám người kia uy hiếp đến tính mạng của ta và Tam ca, để sống sót, ta đành phải giết chết bọn họ trước.”
"Nội tổ mẫu à, nếu bà dám cắt xén đồ ăn của chúng ta thì từ nay về sau cả nhà sẽ không được ăn nữa."
Lý phu nhân nghe vậy vô cùng tức giận, vừa định chửi bới, nhưng trước đôi mắt đen láy đang cười của Lý Ngũ Nha, bà ta không nói được lời nào.
Lý Ngũ Nha cười híp mắt vỗ vỗ tay Lý lão phu nhân: "Nội tổ mẫu, bà sẽ không để cho chúng ta phải đói bụng đâu, đúng không nào?"
Lý lão phu nhân bị chạm đến tóc gáy dựng đứng lên, 'vèo' một cái rút tay về, nhìn Lý Ngũ Nha, trong mắt tràn đầy kinh ngạc xen lẫn sợ hãi.
Lý Ngũ Nha không để ý tới bà ta nữa, lớn tiếng nói với Kim Nguyệt Nga: "Mẫu thân, mau đi nấu cơm đi, nội tổ mẫu đã nói rồi, không nỡ để chúng ta đói bụng.”
Kim Nguyệt Nga nhìn Lý lão phu nhân, lại nhìn Lý Ngũ Nha.
Không biết tiểu nữ kia nói cái gì, hình như dọa chết lão phu nhân rồi!
"Ọc ọc ọc ọcc~"
Lúc này, bụng Lý Thất Lang kêu lên.
Kim Nguyệt Nga sau khi nghe xong, không nói lời nào đi thẳng vào bếp.
“Mệt mỏi quá, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nhìn Lý Ngũ Nha xoay người kéo Lý Thất Lang về phòng, lồng ngực Lý lão phu nhân có chút phập phồng bất định, khóe miệng bà ta giật giật, chỉ nói một câu: "Ha ha ăn, suốt ngày chỉ biết ăn, đúng là quỷ chết đói đầu thai!”
Nói xong, bà ta trở về phòng phía trên với vẻ mặt u ám.
Nghe thấy động tĩnh, Lý lão gia từ gian chính bước ra, liếc nhìn Lý lão phu nhân, có chút bất mãn nói: “Bà yên tĩnh chút đi, đừng cứ lúc nào cũng làm phiền bọn họ nữa. Nếu bà thật sự muốn khiến cho cả nhà lão đại ấy ly thân với chúng ta thì được lợi gì chứ?"
Lý lão phu nhân tức giận hung hăng trừng mắt nhìn Lý lão gia, không nói một lời đi vào trong phòng.
Nha đầu thối Ngũ Nha kia, thật sự chính là yêu nghiệt!
Nắm chặt bàn tay vừa bị vỗ kia, sống lưng Lý lão phu nhân vẫn còn hơi ớn lạnh.
…
Trong gian phòng phía đông, Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang cởi áo khoác, nhanh nhẹn chui vào trong chăn.
Lý Tam Lang đang đốt lò gạch, Lý Nhị Nha thì giúp đệ đệ với muội muội gấp quần áo.
“Ca, tỷ, muội cảm thấy phụ thân không phải con ruột của nội tổ phụ mẫu. " Lý Ngũ Nha rúc ở trong chăn, chỉ lộ cái đầu ra ngoài.
Lý Tam Lang, Lý Nhị Nha nhất thời đều khựng lại, hai người đều không nói gì, xem như ngầm thừa nhận điều này.
Lý Ngũ Nha tiếp tục nói: "Nếu không phải thân sinh, bọn họ tất nhiên sẽ không đối xử tốt với chúng ta. Sau này gặp phải chuyện bất công, chúng ta cũng không cần phải chịu đựng."
“Nhớ kỹ, nếu chúng ta không được sống dễ dàng thì ai cũng đừng hòng được sống tử tế!”
Lý Tam Lang nhìn tiểu cô nương vừa tức giận vừa hung ác, có chút buồn cười, không nhịn được nhéo khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn của nàng: "Không ai được bắt nạt chúng ta cả, nếu như người nào cố tình làm vậy, ca ca sẽ là người đầu tiên chống lại."
Lý Ngũ Nha cau mày, rồi lại cười híp mặt gật đầu.
Có thể là bị Lý Ngũ Nha dọa sợ, sau đó Lý lão phu nhân mặc dù cả ngày mắng đông mắng tây, nhưng tuyệt nhiên không dám cắt xén thức ăn của cả nhà.”
Chớp mắt đã đến giao thừa.
Vào ngày này, Lý gia hiếm khi ăn ba bữa cơm.
Bữa sáng vẫn như thường lệ, nhưng bữa trưa, trên bàn đã có một nồi thịt đầu heo.
Thịt đầu heo vừa được bưng lên bàn, mọi người đều nóng lòng cầm lấy bát đũa.
Vừa lúc đó, có tiếng gõ cửa vang vọng.
Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy Lý Trường Sâm đi vào.
Nếu là gia đình khác, nhìn thấy nhi tử (đại ca) về nhà ăn Tết, nhất định sẽ vui mừng khôn xiết, nhưng Lý gia lại khác, không những không vui mà còn mặt mày ủ rũ.
"Đại ca thật biết cách xuất hiện, biết đến buổi trưa sẽ ăn thịt, cho nên trở về rất đúng lúc."
"Thêm một người nữa đến cướp thịt với chúng ta."
Chỉ có người trong nhà lớn là vui mừng khôn xiết, đều cho rằng năm nay Lý Trường Sâm sẽ không về nhà ăn Tết.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận