Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, trong sân lá đã sớm đỏ lên, màu đỏ thắm của lá cây dưới ánh trăng tản mát ra vầng sáng kì lạ, giống như trong phim yêu ma xuất hiện luồng yêu khí. Ánh trăng trùng điệp trải lên lá cây trên ban công, tạo thành vô số điểm sáng vàng nhạt. Đêm rất yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng gió thổi qua. Hôm nay trăng rất tròn, chiếu sáng bóng hình mỏng manh như hạc ở ban công.
Giản Ngưng nhìn bóng dáng mình trong chốc lát, lúc này mới động chân, cô gần như liền ngã xuống đất, lâu lắm không nhúc nhích, hai chân tê trở nên mất cảm giác, thậm chí đảm đương không nổi sức nặng thân thể. Tay cô nhanh chóng bám lấy lan can sân thượng, gắng gượng cơ thể. Tầm mắt Giản Ngưng rơi ra ngoài lan can, dưới tàng cây là một mặt cỏ xanh mượt, lúc trước cô nghĩ có thể dưới ánh mặt trời sáng lạn ngồi trong tàng cây hóng mát. Đáng tiếc, cô một lần cũng không làm được như trong tưởng tượng. Hiện tại ngược lại nghĩ đến là, nếu cô cứ như vậy nhảy xuống, có phải hay không hết thảy đều đã xong? Giản Ngưng trước kia vẫn cảm thấy tự sát là yếu đuối, bi quan. Hiện tại đến phiên chính cô, cần thêm chút dũng khí để chết.
Lan can dùng chất liệu inox, sờ lên cảm giác mát, cô nắm thật chặt, hơi lạnh từ bàn tay nhanh chóng truyền đến vị trí trái tim.
Nếu như cô dũng cảm ngã xuống, như vậy hết thảy đều đã đã xong. “Chấm dứt”, hai chữ này có lực cỡ nào. Nếu cô thật sự ngã xuống, người đàn ông kia sẽ rất hài lòng ôm thi thể cô sao? Nụ cười làm cho gương mặt cô càng trở nên kì lạ, tựa như lá đỏ dưới ánh trăng.
Giản Ngưng đã hơn một tuần không bước ra khỏi cửa, cũng hơn một tuần không có nói câu nào, người giúp việc trừ những nhiệm vụ cơ bản, tuyệt đối không chủ động cùng cô nói một câu. Bọn họ đều là những người phân biệt được tốt xấu, biết người đàn ông kia không thích cô, cũng tận lực cách xa cô. Thậm chí ngay cả ánh mắt đối với cô đều tràn đầy thương xót.
Giản Ngưng từ từ cúi người xuống, lấy tay xoa chân mình, đợi đến khi hết mỏi, cô mới trở về phòng.
Gian phòng ấm hơn so với ban công rất nhiều, lại im lặng, Giản Ngưng cầm điều khiển mở ti vi, tùy tiện ấn vài cái, rất nhiều tên phim xuất hiện, cô lung tung đè xuống xác nhận, phim liền bắt đầu. Phim từ nhiều năm trước, khi đó Lưu Đức Hoa còn chưa kết hôn, sinh con, Trịnh Tú Văn cũng không giống hiện tại, rất ít xuất hiện trước công chúng.
Tay cầm điều khiển của Giản Ngưng đột nhiên run lên, cô lấy tốc độ nhanh nhất tắt TV đi, ngực phập phồng kịch liệt.
Lại lần nữa mở TV ra, màn hình đã quay trở về trạng thái ban đầu. Người chủ trì đài CCTV nghiêm túc thông báo tin tức mới nhất. Lần này cô không đổi kênh nữa, ném điều khiển ra xa.
Giản Ngưng nằm trên giường, nghe quảng cáo khoa trương, đột nhiên liền nở nụ cười.
Quảng cáo xong, dĩ nhiên là một tiết mục giải trí phát lại, người chủ trì lấy ngữ khí thoải mái rất nhanh giới thiệu buổi lễ trao giải rầm rộ, theo sau là các phóng viên phỏng vấn xem người nào sẽ đoạt giải.
Người chủ trì đương nhiên nhắc tới gương mặt mới làm rất tốt Tịch Dung Dung, Giản Ngưng rốt cục ngẩng đầu, nhìn chòng chọc hướng màn hình TV. Cô gái đứng trước mười mấy máy quay, trang điểm nhẹ nhàng, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười ngây ngô. Các phóng viên tựa hồ cũng không chịu thua, lập tức hỏi ra vấn đề bén nhọn: “Trên mạng có rất người cho rằng bạn không có thực lực mà cũng có thể đoạt giải thưởng, đều là dựa vào người đứng phía sau, xin hỏi bạn đối với vấn đề này có ý kiến gì không?”
Gương mặt xinh đẹp hơi hơi nhíu mi, lập tức trả lời, “Tôi nhất định sẽ cố gắng để được người khác ủng hộ, làm cho lời đồn đại biến mất.”
Giản Ngưng khóe miệng tràn ra một tia trào phúng, trong làng giải trí quả nhiên mỗi người đều là diễn viên, không đúng, kỳ thật đại đa số mọi người đều là diễn viên. Lại đem điều khiển từ xa cầm lấy, thay đổi kênh, trên TV, người marketing đang khua môi múa mép, quảng cáo điện thoại nhiều công năng, trước nay chưa từng có giá rẻ như vậy…
Giản Ngưng nằm xuống một lúc, liền từ trên giường đứng lên, ngồi ở đầu giường, mở ra ngăn tủ nhỏ, bên trong đầy một xấp thật dày tạp chí, có tuần san kinh tế, cũng có thật nhiều sách báo giải trí. Cô rút ra tờ tạp chí đặt trên cùng, đầu đề mới thật nổi bật làm sao, vai nữ chính mới xuất sắc nhất là Tịch Dung Dung, mà người đứng sau hậu thuẫn cô ta chính là… Thả lại tạp chí, Giản Ngưng không khỏi cười đến càng quỷ dị hơn, người đàn ông kia là chồng của cô, cho dù chỉ là một bóng dáng, cô cũng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Giản Ngưng không tự chủ vuốt mặt mình, vết sưng phù đã tiêu tán, hoàn toàn nhìn không ra điểm khác thường. Sờ lên, cũng đã không còn cảm giác đau đớn, hết thảy mọi chuyện dường như chưa từng phát sinh. Bởi vì không có bất cứ dấu vết gì, nhưng cô vô cùng rõ ràng, mùi vị của mười cái tát trên gương mặt cô.
Giản Ngưng nhịn không được mắng chính mình, làm sao có thể đi chọc giận người đàn ông kia? Chẳng qua cũng tốt, dùng mười cái tát tự dạy dỗ bản thân, nhắc nhở sau này mình không thể lại điên rồ nữa.
Tay Giản Ngưng tạo thành quả đấm, nhẹ nhàng cắn lên đầu ngón trỏ. Ngày đó cô như trở nên điên dại, không chọc giận hắn tựa hồ không bỏ qua, dùng những ngôn ngữ ác độc nhất mắng hắn, mà hắn dùng tay tận lực nắm lấy cằm cô. Giản Ngưng rơi vào tầm mắt hắn, đánh vào điểm chí mạng của hắn, “Quan Điềm đã chết, cô ta đáng như vậy.”
Hắn không cho cô nói nữa, cô liền càng cố gắng mắng người phụ nữ kia, “Cô ta là đồ ghê tởm, chết là đáng, đúng là kẻ tiện nhân.” Cô vừa nói vừa cười.
“Cô không xứng nói tên của cô ấy, cô nói lại lần nữa thử xem?” Hắn gào lên.
“Quan Điềm phải…”
Một bạt tai mạnh mẽ hướng vào cô, động tác vừa nhanh vừa mạnh.
Cô ngã nhào trên mặt đất, nhưng vẫn cố động khóe miệng, “Cô ta chính là đáng chết…”
Lại một bạt tai rơi trên mặt của Giản Ngưng.
Cô nói ra người phụ nữ kia mười lần, nhận đủ mười cái tát, mặt sưng phù không còn hình dáng, nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái. Đây là lần đầu tiên Giản Ngưng mắng người phụ nữ kia, mười cái tát trừng phạt, hoàn toàn làm cho cô nhận rõ vị trí của Quan Điềm trong lòng hắn, cũng thành công làm cho cô đối người đàn ông này tuyệt vọng.
Hắn thật nhiều tàn nhẫn, đứa nhỏ đã trong bụng của cô ba tháng, cô gần như có thể ảo tưởng đứa nhỏ đang từng điểm từng điểm lớn lên. Nhưng hắn vẫn không chịu buông tha cô, làm cho đứa nhỏ da thịt đủ đầy hóa thành một đoàn máu loãng. Làm cho cô trơ mắt nhìn con của mình chảy đi, cũng mang đi tia hi vọng cuối cùng của cô.
Cô hận, nếu có thể, cô hi vọng mình đời này chưa từng gặp người tên Cố Trường Dạ kia.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận