“Xoá sạch.” Cố Trường Dạ lạnh lùng ném cho Giản Ngưng hai chữ.
Tay cô chậm rãi buông ống quần hắn ra, sợ hắn thật sự sẽ một cước đá vào bụng mình. Sinh mệnh nhỏ này, cô không cho phép nó chịu bất kì tổn thương nào, cô phải bảo vệ nó, phải vì nó mà trở nên kiên cường.
Tiếng bước chân của hắn biến mất, Giản Ngưng vẫn ngồi dưới nền nhà. Cô lấy tay lau đi nước mắt, cảm thấy buồn cười, người đàn ông kia phải chăng rất muốn nói với cô rằng: Giản Ngưng, đừng nghĩ có thể dùng nước mắt để gạt tôi, nước mắt của em một xu cũng không đáng đâu.
Cô chậm rãi từ dưới đất đứng lên, đến bên giường. Cô không thể quá kích động, cảm xúc cũng thể quá bộc phát, hiện tại tất cả đều có thể ảnh hưởng đến đứa nhỏ của cô.
Cô ngủ mơ mơ màng màng, giống như trong giấc mơ, có một đứa bé vui vẻ hô: Mẹ, mẹ…
Cô nhịn không được, hướng đứa nhỏ nở nụ cười.
Cố Trường Dạ lạnh lùng đứng trước giường, đợi lâu đến phát phiền, rốt cuộc mở miệng, “Như thế nào?”
“Tình huống không tốt lắm.” Bác sĩ cất xong dụng cụ, “Cô ấy mang thai, thân thể suy yếu, hiện tại đang phát sốt…” Dừng một chút, lại nhìn về phía người đàn ông đứng bất động, “Với tình huống hiện tại, không thích hợp giải phẫu phá thai.”
“Vô dụng.” Cũng không biết là đang mắng ai.
Bác sĩ lại đến xem Giản Ngưng đang nằm trên giường, chỉ có thể sơ cứu một chút để hạ nhiệt độ, nếu uống thuốc nhất định sẽ có hại cho đứa trẻ.
Cố Trường Dạ đưa mắt nhìn Giản Ngưng, thật vô dụng, thời điểm cô cầu xin hắn, không phải rất có khí lực sao? Trong nháy mắt lại biến thành cái dạng này?
Mặt cô đỏ lên, không giống với gương mặt trắng bệch ngày thường, giống như cỗ thân thể không có linh hồn, khiến người ta cảm thấy chướng mắt.
Hắn không có ý định tiếp tục ngắm nhìn cô, mà đi tới ban công. Người giúp việc báo cho hắn, cô thường ngày hay tự nhốt mình trong phòng, không nói một lời, chỉ đứng ở ban công. Gian phòng này lấy ánh sáng không tốt, trước ban công trồng rất nhiều cây, cây cao, tầng lá dày, che hơn phân nửa ánh sáng, làm căn phòng trở nên lạnh lẽo. Nhưng hắn nhớ rõ, căn phòng này do chính cô lựa chọn. Lúc trước cô làm loạn, tự phân phòng ngủ với hắn. Hắn khi đó chỉ cảm thấy cô ngây thơ, dĩ nhiên ngây thơ đi kèm hai chữ ngu xuẩn.
Hắn rút ra điếu thuốc, châm lửa, hút.
Trong đầu hắn lướt qua ngày kết hôn của bọn họ, bộ dáng cô ngu xuẩn đến cỡ nào. Cô thích kết hôn ở giáo đường, tất cả nghi lễ đều phải thực hiện theo trình tự. Khi bọn họ đứng trước mặt mục sư, mục sư đang chuẩn bị theo nghi thức đọc một bài diễn văn, cô lập tức vẫy vẫy tay, nóng nảy, “Con… Không phải cái này, không cần…” Không cần quan tâm bần cùng hay phú quý, không cần nghe những lời vĩnh viễn cùng nhau. Cô chỉ vào hắn, “Con chỉ muốn anh ấy yêu con.”
Ngốc hết thuốc chữa.
Qua một ngày, cô rốt cuộc hạ sốt, bác sĩ lúc này mới thở phào một hơi.
Cố Trường Dạ ngồi trước giường, nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình. Cái mạng này của hắn là do Quan Điềm cứu về, hắn chưa bao giờ nghĩ đến một người phụ nữ có thể vì hắn mà làm nhiều việc như vậy.
Lúc tỉnh dậy hắn vẫn không thể tưởng tượng nổi, đến khi nhìn thấy cô, hắn khẳng định, đó là người phụ nữ hắn thích. Cô rất đẹp, nhưng hấp dẫn hắn không phải là gương mặt đó, mà là ánh mắt quật cường của cô. Một khắc kia, hắn quyết định, cô là người phụ nữ hắn yêu duy nhất trong cuộc đời này, không phải bất kì ai khác, chỉ có thể là cô.
Hắn nhìn chằm chằm mặt Giản Ngưng, cô ủy khuất sao?
Hắn không khỏi bật cười, khi Quan Điềm từ tầng cao nhất của bệnh viện nhảy xuống, ai biết cô có bao nhiêu tuyệt vọng? Quan Điềm đã chết, không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, người con gái hắn chuẩn bị cưới, rốt cuộc vĩnh viễn ra đi
Nếu không vì Giản Ngưng, Quan Điềm nhất định sẽ không chết.
Hắn vươn tay ra, lúc đến gần mặt Giản Ngưng thì dừng lại. Cô còn sống, thương tâm có thể khóc, khó chịu có thể khóc, đau khổ cũng có thể khóc… Còn Quan Điềm, ngay cả cơ hội khóc cũng đều không có.
Giản Ngưng chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy hắn đang ngồi bên giường, bản năng phòng bị lại đứng lên. Cô lập tức lấy tay vuốt bụng mình, cảm thấy vẫn còn hơi thở.
“Đi xoá sạch.” Cố Trường Dạ nhắm hai mắt lại, hắn không muốn bất kì người phụ nữ nào khác ngoài Quan Điềm sinh con của hắn, “Tôi không muốn nói đến lần thứ ba.”
Cô rất sợ đau, ngày xưa chỉ cần một vết xước nhỏ xíu khiến máu chảy ra, cô đều quấn quít phụng phịu với hắn: Em đau ở đây.
Cô cho là hắn sẽ mút vết thương của cô, vừa dỗ dành cô vừa mắng cô hậu đậu. Nhưng không phải, tất cả đều là cô tự nghĩ ra mà thôi.
“Nó là con anh, anh không sợ nó tới tìm anh sao?” Cô nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm mệt mỏi.
“Tôi chờ.” Hắn đứng dậy rời đi.
Cô đã cầu xin, đã cố gắng, nhưng không cách nào đả động được tới tâm địa của hắn, thật sự không có cách nào.
Giản Ngưng ngày càng trở nên an tĩnh, không nói một lời, nhưng cô vẫn sẽ cố gắng ăn cơm, cho dù không đói bụng. Cố Trường Dạ gần đây giống như uống nhầm thuốc, mỗi ngày đều đúng giờ trở về. Cô mỗi khi nghe được tiếng bước chân của hắn, cả thể xác lẫn tinh thần đều căng lên. Cô sợ hắn hỏi cô đã đến bệnh viện phá thai chưa, sợ hắn biết cô chưa phá thai sẽ vì thế mà tức giận, hắn chỉ cần nhẹ nhàng đá một cái, sinh mệnh kia sẽ như chưa từng xuất hiện trên cõi đời này… Người đàn ông này có bao nhiêu tàn nhẫn, cô rất rõ ràng.
Giản Ngưng thức giấc chưa bao lâu thì nghe thấy Cố Trường Dạ nói chuyện điện thoại. Tựa hồ đã xảy ra chuyện gì không tốt lắm, bởi vì sắc mặt hắn rất xấu, chốc chốc lại cau mày.
Cô cảm thấy ông trời vẫn còn chiếu cố mình. Việc làm ăn của hắn xảy ra chuyện, hắn chắc chắn phải tự mình đi giải quyết.
Cố Trường Dạ vô cùng tức giận, đám người kia quả thực không để hắn vào mắt, dám lấy cắp hàng của hắn. Hắn phải đi một chuyến, lần này nhanh thì nửa tháng, chậm thì mất một tháng.
Hắn thu xếp phòng mình, lúc bước ra cửa, vô tình nhìn về căn phòng phía cuối hành lang. Hắn nhìn chằm chằm một lúc, chân không tự chủ đi tới.
Hắn mở cửa, “Một tháng này, em hành động bớt thiếu suy nghĩ đi, nếu không, tự em gánh vác hậu quả.”
Giản Ngưng cười, hắn quá đề cao cô rồi, cô còn có thể làm cái gì đây?
“Nếu em đủ thông minh, tốt nhất trong khoảng thời gian xoá sạch nghiệt chủng kia đi.”
Giản Ngưng nằm trên giường không đáp lại, muốn cô phá thai, trừ phi giết cô đi.
Cố Trường Dạ lúc này mới xoay người rời đi.
Hắn ngồi vào xe, lái xe bắt đầu khởi động, xe chạy ra khỏi biệt thự. Hắn nhíu mày, nhìn lái xe liếc mắt một cái, lái xe lập tức hiểu ý, cho xe quay trở lại biệt thự.
Quản gia thấy hắn quay lại thì hơi ngoài dự kiến, nhưng vẫn lập tức tiến lên nghe hắn phân phó.
“Không cho cô ấy ra ngoài, một bước cũng không cho.”
Quản gia liên tục gật đầu, cho dù không nói cụ thể người, cũng biết hắn ám chỉ ai.
Nói xong câu kia, hắn tự nhiên cảm thấy ngực mình khó chịu. Hắn không phải muốn cô trong khoảng thời gian này đến bệnh viện xoá sạch đứa nhỏ, đỡ khi hắn trở về thấy phiền sao? Vì sao bây giờ lại cấm cô ra ngoài?
Chỉ nhiều hơn một tháng thôi, hắn trong lòng tự nhắc nhở như vậy.
Những ngày đi công tác, Cố Trường Dạ tập trung xử lí phương diện làm ăn. Có điều, phiền trong công việc cũng không bằng phiền mỗi khi người giúp việc ở nhà gọi tới.
“Giản tiểu thư thân thể không tốt lắm, hôm nay ăn cơm liền nôn hết ra.”
“Giản tiểu thư hôm nay có chút không bình thường, tự giam mình trong phòng rất lâu, ngay cả cơm đều không ra ăn, cô trước kia bất kể việc gì cũng đều ăn cơm.”
“Giản tiểu thư hôm nay ngất xỉu trong phòng tắm, may mà phát hiện kịp thời.”
“Giản tiểu thư…”
…
Cố Trường Dạ nhận được điện thoại như vậy, mất kiềm chế, “Các người thấy cô ấy bình thường bao giờ chưa? Về sau còn thông báo những chuyện kiểu này, lập tức cút hết đi cho tôi.”
Sau đó, người giúp việc không dám gọi cho hắn nữa. Hắn cũng không cần nghe bất cứ chuyện gì về cô. Mỗi lần nghe, hắn lại cảm thấy cô thật độc ác, không biết tự quý trọng sinh mạng. Hắn không thể quên, mạng của hắn khó khăn lắm mới được người ta cứu trở về.
Hơn hai mươi ngày sau, Cố Trường Dạ rốt cuộc trở về. Xe vừa lái vào biệt thự, quản gia đứng ngồi không yên đợi hắn, lập tức lao ra, vẻ mặt sốt ruột, tựa như có điều gì muốn nói cho hắn biết. Cố Trường Dạ nhíu mày, mấy chuyện kia phải vất vả mới giải quyết xong, hắn hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi.
Sau khi xuống xe, hắn bước nhanh vào, “Nói đi. Tốt nhất nên là chuyện đủ quan trọng.”
Quản gia toát mồ hôi lạnh, “Phu nhân…” Tựa hồ nghĩ tới điều cấm kị của hắn, “Giản tiểu thư đã tự giam mình trong phòng suốt một ngày một đêm, không ăn cơm, chúng tôi gọi cô cô cũng không trả lời…”
“Cô ấy muốn nhịn đói, mấy người cũng bỏ đói cô sao?” Cố Trường Dạ trợn mắt nhìn quản gia.
Không ra khỏi cửa, không ăn cơm, thật coi mình là phu nhân? Đây là cái bài gì? Tự biết thân phận, không dám ra gặp hắn?
Hắn không nghĩ nhiều, người phụ nữ kia lá gan nhỏ như vậy, nhất định là sợ nhìn thấy hắn. Hắn hiện tại không có tâm tình để ý đến cô, thầm nghĩ phải nghỉ ngơi một chút.
Hắn lên lầu hai, đang chuẩn bị đẩy cửa bước vào phòng mình, ma xui quỷ khiến dừng lại, hắn xoay người, nhìn về căn phòng phía cuối hành lang. Giống như có cái gì dắt hắn, khiến hắn từng bước một đi về phía căn phòng ấy.
Cửa đóng chặt, hắn đẩy một cái, lại cầm nắm đấm cửa lắc lắc, cửa khoá trái từ bên trong.
Hắn đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận, gõ cửa, “Mở cửa, mở cửa ra…”
Không có động tĩnh, hắn dùng chân đá cửa, cả hành lang vang lên tiếng rống giận của hắn, “Giản Ngưng, mở cửa. Em đừng tưởng rằng không mở cửa thì tôi không thể làm gì em.”
Vẫn không có động tĩnh, hắn nóng nảy. Người phụ nữ này thế nào ngu xuẩn như vậy, mãi không có chí tiến thủ, luôn thích chọc giận hắn.
Hắn lui ra phía sau vài bước, dùng thân thể đẩy mạnh cửa.
Một cái, hai cái… Đẩy hồi lâu, cửa rốt cuộc mở.
“Giản Ngưng, em xem tôi thế nào trừng trị…” Hắn nổi giận đùng đùng đi vào, bước chân dừng lại ở cửa, gương mặt tức giận lập tức bị vặn vẹo đến cong.
Vị máu tươi nồng đậm xộc vào mũi hắn, hắn nhìn thấy máu không ngừng chảy, thậm chí chảy đến tận mũi giày hắn. Tầm mắt hắn dịch chuyển theo dòng máu, nhìn đến ngọn nguồn. Cô giống như đang ngủ, sắc mặt trắng toát, mắt nhắm chặt, thật sự tựa hồ như đang ngủ say.
Tại ngực của cô, cắm một con dao. Chuôi dao hoa văn tinh xảo, hắn nhớ rõ đây là con dao hắn mang từ Thuỵ Sĩ về. Có lần đang ăn cơm thì cô ầm ĩ với hắn, hắn lập tức đem dao đặt trên bàn: Em ầm ĩ nữa thử xem?
Giờ khắc này con dao cắm trên ngực cô, máu không ngừng chảy, chất lỏng đỏ tươi vẫn trào ra, giống như màu sắc hoa hồng mà cô thích nhất.
Toàn thân hắn không ngừng run rẩy, tựa hồ không nhúc nhích, chỉ có thể từ từ di động đến bóng của cô.
Cô nằm yên ở nơi đó, giống như đang ngủ say. Nhưng yết hầu hắn chính là không động đậy được, ngay cả muốn đánh thức cô cũng không thể.
Bên giường có một tờ giấy, hắn cầm lên.
Trong cổ họng có chút ngai ngái, hắn nhịn không được phun ra.
Mạng của tôi hèn hạ, không đổi được với mạng cô ấy. Giờ tôi dùng hai mạng đổi lấy một mạng, cầu xin anh, buông tha người nhà tôi.
Cảm giác tuyệt vọng tập kích hắn, hắn ngay cả đứng cũng không nổi, trong tay chỉ biết nắm chặt tờ giấy kia. Thời điểm hắn ngã xuống đất, hắn nháy mắt thấy lại được cô gái đứng trong giáo đường.
Con không cần gì, chỉ cần anh ấy yêu con.
Cô híp mắt cười, tốt đẹp đến như vậy.
———-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có người từng nói với tôi, tôi hoàn toàn đi ngược xu thế tiểu thuyết. Tôi thấy đúng là có một chút kì, thực ra đây chỉ là một tiểu thuyết cẩu huyết bình thường, nhưng chính là bên trong có quá nhiều cái nhớ lại. Mấy mẫu câu câu kiểu như: Trước kia, ngày xưa… được sử dụng quá thường xuyên. Tôi cảm thấy văn phong như vậy cũng chưa được tốt lắm. Nhưng sợ mọi người không nắm bắt được rõ ràng sự thể trong quá khứ thế nào, nên dứt khoát đem hết mọi chuyện kể lại trước tiên, làm tiền căn cho năm năm sau… Tất cả mới chỉ sắp bắt đầu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận