Thời tiết trở lạnh, hệt như tim hắn.
Cố Trường Dạ đứng lặng trước gian phòng đó, nhìn ổ khoá quen thuộc, thật lâu không cử động. Hắn gần như quên chính mình đã bao lâu không bước vào gian phòng này. Kì thực cũng không có lâu, năm năm thôi. Từ năm năm trước, thời gian đột nhiên cho hắn sự yên lặng. Hắn đặt tay lên ngực mình, tiếng vang rõ ràng như vậy, nhắc nhở hắn vẫn còn sống, vẫn luôn còn sống.
Khóe miệng hắn trào ra chút ý cười, nghĩ về năm năm trước. Ngày đó, cô cầu xin hắn, cầu mãnh liệt như vậy, cầu hắn buông tha đứa bé trong bụng cô… Từ lúc hắn rời nhà đi công tác, vẫn luôn cảm thấy phiền não, chán nản. Hắn dùng đủ mọi phương thức tự lừa dối mình, rốt cuộc lấy lại được thoải mãi. Hắn sẽ đáp ứng cô, sẽ để cô sinh hạ đứa nhỏ…
Nghĩ đến đây, khoé mắt từ nồng đậm ý cười biến thành cay đắng. Hắn không biết được, thời điểm hắn sẵn sàng buông tay, cô đã quá mệt mỏi. Hắn lắc đầu, ném toàn bộ những ý nghĩ này đi.
Trên cửa đã có lớp bụi nhàn nhạt, không được hắn cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần gian phòng này. Đây là cấm địa của hắn, từ năm năm trước, hắn vẫn luôn cảm thấy được mùi vị của máu tươi lảng vảng quanh đây.
Hắn xoay nắm đấm, cửa nhẹ nhàng mở ra. Hắn đứng trước cửa, ngực phảng phất như bị giam cầm, bản năng chống cự lại căn phòng này, nhưng vẫn từng bước đi vào. Không còn gay mũi mùi máu tươi, mà là tro bụi nấm mốc, tất cả đan vào nhau, hút sạch mọi hô hấp của hắn.
Năm năm, cũng đã xa cách năm năm rồi.
Giường loạn không còn hình dáng, khăn trải giường bị cuộn lại thành một khối tròn. Ở giữa giường lưu lại dấu vết màu đen của vũng máu khô, dưới mặt đất đọng lại mấy vệt máu. Người giúp việc vốn có ý định thu dọn hết đi, sau khi hắn tỉnh lại, thấy người giúp việc đang tất bật dọn dẹp căn phòng này, hắn phẫn nộ, không cho bất cứ kẻ nào vào căn phòng này. Nước đổ lênh loáng ra sàn nhà, trộn cùng máu tạo thành màu hồng đậm, giống như màu máu trong mắt hắn…
Từ đó trở đi, căn phòng này trở thành một nơi bí ẩn.
Cửa không khoá, lại gắt gao đóng chặt.
Mà hắn tựa như một người điên. Mỗi đêm trở về, một mình đi qua hành lang dài, đứng đợi trước căn phòng này thật lâu, thậm chí ngay cả dũng khí đẩy cửa vào cũng không có. Hắn tưởng tượng, có hay không một ngày, bên trong lại có tiếng hít thở, người phụ nữ kia vẫn sẽ nhát gan như vậy, chỉ biết chui trong phòng này tránh hắn, hoặc đứng ở ban công, phụng phịu đợi hắn về…
Tay hắn nắm chặt, buông ra, lại nắm chặt.
Hắn đi đến bên giường, ngón trỏ miết lên khăn trải giường, sờ đến dấu vết màu đen kia. Có chút cứng, chứng tỏ nơi này máu rất nhiều. Khăn trải giường lớn như vậy, hầu như chỗ nào cũng đều có máu. Đôi mắt hắn loe loé, người bình thường sao có thể chảy nhiều máu như vậy? Lúc hắn nhìn thấy hình ảnh này, lí trí đúng là đã bị đánh bay, hoàn toàn không thể nghĩ sâu xa được nữa.
Hắn ném khăn trải giường xuống, đến mở cửa ban công ra, không khí thanh mát tràn vào, điều tiết nhịp thở của hắn.
Hắn đứng ở sân thượng trong chốc lát, mới vội vàng xuống lầu, nhắc nhở quản gia thu dọn căn phòng kia. Quản gia bộ mặt quái dị, nhưng tính tình của hắn ngày càng khó nắm bắt, nên ông cái gì cũng không dám hỏi. Ai cũng biết, căn phòng kia đã trở thành cấm địa của hắn. Người giúp việc bị đổi hết, ai nấy đều e dè với căn phòng kia. Thậm chí có lời đồn nơi ấy có quỷ, cũng không dám tới gần.
Cố Trường Dạ mỉm cười, “Dọn dẹp. Nghênh đón phu nhân.”
Quản gia cố gắng trừng mắt nhìn. Ông nhiều năm qua tuy rằng chưa bao giờ hiểu hết tính cách cậu chủ, nhưng lấy bấy nhiêu năm tình cảm chủ tớ mà nói, thấy cậu chủ đột nhiên hưng phấn như vậy, ông cũng vui vẻ thay. Xem ra ác mộng từ năm năm trước sắp bay đi, chuẩn bị đón nữ chủ nhân mới.
Cố Trường Dạ bước ra ngoài, cầm di động, sắc mặt âm trầm. Âm mưu, tất cả đều là âm mưu, mà hắn bị gạt năm năm. Năm năm này, hắn cả ngày sống người không ra người, quỷ không ra quỷ, trở thành trò cười cho người khác.
Hắn gọi số An Diệc Thành, nói nhanh vài câu.
Mấy giờ trước…
Bệnh viện luôn là chỗ đông người nhất. Nguyễn Ngộ Minh rốt cuộc đánh tay lái, đi theo con đường nhỏ nhanh nhất vào bệnh viện. Trước cổng có một chiếc xe cứu thương vừa đi vào, cổng sắt tự động chuẩn bị đóng lại, anh lập tức nhấn ga vọt tới, bánh xe ma sát với mặt đường tạo thành một đường khói cong hoàn hảo.
Một bác bảo vệ vỗ vỗ vai đồng nghiệp, “Nhìn xe kia cũng biết, chúng ta không thể chọc vào…”
“Người kia lá gan cũng lớn quá đi, thật nguy hiểm…”
Mấy tiếng bàn tán này đã bị Nguyễn Ngộ Minh ném ra xa. Vào bệnh viện, phiền toái nhất chính là tìm chỗ để xe. Anh nhìn đến bãi đỗ xe đã chật ních người, không khỏi phiền toái. Nguyễn Ngộ Minh nhìn đến tình huống này, thầm oán Nhị ca Chu Thừa Nghiệp, có bệnh viện tư cũng không vào, hết lần này tới lần khác chạy đến bệnh viện thường này làm gì a? Ngay cả chỗ đậu xe cũng kiếm không được.
Thầm oán cũng chỉ là thầm oán, anh rất rõ ràng, Nhị ca là người ôn hoà, không muốn mình trở nên đặc biệt trong mắt người khác.
Chu Thừa Nghiệp gặp tai nạn cũng không quá nghiêm trọng, bây giờ vẫn còn nằm viện. Nguyễn Ngộ Minh từ tỉnh ngoài trở về, liền vội vàng đến thăm. Anh nghe qua điện thoại biết được, Nhị ca chỉ là gãy xương chân, không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có điều thời gian nghỉ ngơi tương đối dài.
Anh vòng vo tìm đường, tiếp tục tìm chỗ đậu xe.
Trước mắt thấy vị trí trống, tròng mắt anh híp lại, chuẩn bị xông về phía trước, tốt nhất vị trí đậu xe hoàn hảo này nên thuộc về anh.
Nguyễn Ngộ Minh trong lúc vô ý liếc gương chiếu hậu một cái. Một phụ nữ mặc áo khoác màu lam, trên tay cầm cái gì, vội vàng đi ra.
Nguyễn Ngộ Minh trừng mắt nhìn, lại tiếp tục trừng mắt nhìn, thậm chí gỡ cả kính râm trên mặt xuống, cho xe lùi chậm về phía sau, càng lúc càng đến gần người phụ nữ kia.
Thân xe thủy tinh tối đen, từ bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng từ bên ngoài không cách nào nhìn vào bên trong. Lúc anh nhìn rõ người phụ nữ kia xong, mạnh mẽ lái xe ra ngoài, nửa ngày cũng không tin những gì vừa thấy là sự thật.
Chị dâu không phải đã mất từ năm năm trước rồi sao?
Lúc Tam ca gọi điện tới, tất cả mọi người đều sửng sốt, nói thật, cảm giác ngạc nhiên lớn hơn là bi thương. Bọn họ thấy Đại ca tuy có chút lãnh đạm với chị dâu, nhưng cử chỉ rất đúng mực, luôn luôn ôn hoà. Phải bế tắc đến thế nào mới khiến chị dâu làm chuyện dại dột ấy?
Tam ca đưa chị dâu đến bệnh viện, còn mấy người bọn họ chạy nhanh đến biệt thự, nghe nói Đại ca bất tỉnh trên đất. Tam ca vừa lúc có chuyện cần tìm Đại ca, lúc này mới khẩn cấp phát hiện kịp thời.
Lúc mấy người bọn họ đứng trong căn phòng chị dâu tự sát, nhìn đến nền nhà đầy máu, cùng với máu lênh láng trên giường, nhịn không được hít sâu một hơi.
Không ai dám lớn tiếng hô hấp, chỉ sợ kinh động đến cái gì.
Vẫn luôn là Ngũ ca lạnh lùng Lục Trạm Giang nháy mắt nhìn ra vấn đề, “Máu chảy nhiều như vậy, dữ nhiều lành ít.”
Ngũ ca vừa dứt lời, điện thoại của Tam ca từ bệnh viện gọi tới, chị dâu… Thật sự đã qua đời.
Bất quá tin tức Đại ca tỉnh lại rất nhanh liền rời đi lực chú ý của bọn họ. Bác sĩ gia đình cẩn thận kiểm tra một lượt, không có gì trở ngại, chỉ là tức giận ở trong tâm. Mấy người bọn họ nhìn nhau, có chút khó hiểu, Đại ca không phải rất lãnh đạm với chị dâu hay sao? Làm sao có thể thành ra cái dạng này, ngay cả máu cũng phun ra, sợ tới mức bọn họ muốn trực tiếp đưa Đại ca vào bệnh viện, mà quên mất Đại ca bình sinh ghét nhất chính là bệnh viện, thiếu chút nữa phạm vào điều cấm kỵ của hắn. Vẫn là Lục Trạm Giang khuyên mọi người đừng gấp, hẳn là không có gì trở ngại. Lục Trạm Giang bình thường luôn ở bên ngoài, lại thực hiện những vụ buôn bán nguy hiểm nhất, bị thương vô số lần. Bệnh lâu thành thói, một ít bệnh vặt, anh cũng biết rất nhiều. Anh trước hết mời bác sĩ gia đình đến xem, mọi người cùng thống nhất ý kiến.
Đại ca không bao lâu sau liền tỉnh lại, sau khi tỉnh lại không nói một lời.
Lúc Đại ca tỉnh lại cũng không thèm liếc nhìn nhóm bọn họ một cái, lập tức rời giường, bước vội đến căn phòng của chị dâu. Lúc ấy người giúp việc đang quét dọn căn phòng này, Đại ca dường như rất tức giận, hướng người giúp việc mà gào thét. Người giúp việc hoảng sợ, làm đổ nước ra sàn nhà, pha với máu trên mặt đất… Đại ca đứng ở nơi đó thật lâu, nhìn chằm chằm chất lỏng, ánh mắt hồng hồng, một ngụm máu lại phun ra.
Bọn họ chưa bao giờ thấy Đại ca có bộ dáng này, thống khổ, sợ hãi. Không có cách nào, lập tức đưa Đại ca đến bệnh viện. Sau đó Đại ca phát sốt, hôn mê, còn nói bậy nói bạ…
Nguyễn Ngộ Minh ngồi ở đầu giường chăm nom, trước sau như một chỉ nghe thấy Đại ca nói một câu: Tôi cho phép em… Tôi cho phép em…
Không có ai biết, Đại ca là đang biểu đạt cái gì.
Đối với thái độ này của Đại ca, bọn họ cũng có chút bất lực. Lúc ấy Nhị ca còn ở nước ngoài, Tam ca thấy Đại ca như vậy, liền đề nghị xử lí chuyện của chị dâu trước. Đại ca nhìn đến căn phòng của chị dâu đã phát hoả thành bộ dạng này, không biết nếu nhìn đến thi thể chị dâu còn có thể như thế nào…
Bọn họ đắn đo một lúc, quyết định tự xử lí chuyện chị dâu. Cùng lắm chờ thân thể Đại ca tốt lên, tất cả bọn hắn cùng nhau nhận tội. Suy nghĩ xong, hết thảy đều giao cho Tam ca xử lí.
Bọn họ cũng không nghĩ tới, Đại ca phải nghỉ ngơi hơn hai tháng, thân thể mới chính thức khá hơn.
Khi đó thi thể chị dâu đã hoả táng, chứng nhận tử vong, tất cả đều thoả đáng. Tam ca ở trước mặt Đại ca trần thuật lại hết thảy, cơ hồ đã ra một vốc mồ hôi. Đại ca chính là không thèm liếc đến Tam ca một cái, ánh mắt ngơ ngác, không biết đang nghĩ đến cái gì.
Chỉ biết là sau này, Đại ca không còn cười nữa…
Nghĩ đến đây, Nguyễn Ngộ Minh không khỏi cau chặt mày.
Trên thế giới quả thực có người giống nhau đến như vậy? Anh trăm mối không có cách giải, hơn nữa, khuôn mặt kia quá giống. Quan trọng hơn chính là cảm giác, khẳng định nếu người kia đứng trước mặt anh, anh lập tức kêu một tiếng “Chị dâu.”
Chẳng lẽ chị dâu không chết?
———–
Lời của tác giả: Nhắc lại một chút, hẳn là chút ít ngược này không thoả mãn được khẩu vị của nhiều người. Nhưng tôi tâm lí không bình thường, rất thích biến thái kiểu này. Văn đã định, không tính sửa đổi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận