Khi Giản Ngưng tỉnh lại trời đã sáng hẳn, cô chải tóc, tóc bị nước mắt dính chặt vào mặt. Đứng ở trước gương, mắt có vài phần sưng, đêm qua cô khóc. Trước đây rõ ràng hi vọng chính bản thân trở thành một người mạnh mẽ, ngược lại càng ngày càng trở nên yếu đuối. Ngay cả bản thân cũng bắt đầu tự ghét bỏ, đến khi nào cô sẽ trở thành loại người bị cả thế giới ghét bỏ đây?
Giản Ngưng dùng nước lạnh vỗ mặt cho thêm tỉnh táo. Cô nhìn lại chính mình trong gương, tóc ướt rối tung loạn xạ, trên mặt là một tầng nước, lại có vài giọt nước đọng trên áo ngủ của cô, lôi thôi, nhếch nhác, thật giống một người điên. Có lẽ điên rồi cũng tốt, cũng không cần đối mặt với thế giới vĩnh viễn tối tăm này.
Cô tùy ý sửa sang lại một chút, liền chuẩn bị xuống lầu, dù sao có xấu xí hơn nữa cũng không chẳng ai thèm nhìn cô.
Giản Ngưng đi cầu thang xoay tròn một lúc, tầm mắt nhìn thoáng qua liền dừng lại, toàn thân dựng đứng lên. Trên ghế sofa, người đàn ông trong tay đang cầm tờ báo, tuỳ ý lật xem. Tất cả những gì đẹp đẽ nhất, tinh xảo nhất đều bao bọc hắn, giống như một kiệt tác, cả người tràn đầy khí chất phi thực. Ngũ quan hắn kiên nghị, mày rậm, mắt to, mũi cao, tổ hợp thành một khối hoàn mĩ nhất.
Hắn dường như cảm nhận được tầm mắt của cô, nhẹ nhàng nhướng mày, ngẩng đầu nhìn cô một cái, liền phân phó dì Trương đem bữa sáng ra.
Giản Ngưng bởi vì cái liếc mắt của hắn mà mạch máu như đông lại, cho dù cô không muốn thừa nhận, phản ứng của cơ thể cũng gián tiếp biểu đạt, cô sợ hãi người đàn ông này. Từ khi hắn tận tay giết chết đứa con của cô, từ khi hắn không chút do dự cho cô mười cái tát, cô bắt đầu sợ hắn. Cũng tốt, cô nhắc nhở chính mình, hắn rốt cục cũng thành công phá vỡ tất cả ảo mộng của cô, không khiến cô mất công mộng tưởng hão huyền.
Cô không rõ hắn trở về từ tối qua hay là sáng nay mới trở về, điều này đối với cô đã không có bất cứ ý nghĩa gì. Hơn nữa từ lúc mất đi đứa con, cô liền dời đến khách phòng ngủ. Khi đó cô vẫn còn hi vọng với hắn, thầm nghĩ giả vờ giận dỗi một chút, để hắn đến dỗ dành. Thật là một ý nghĩ ngu xuẩn, người đàn ông này vốn dĩ chưa từng để ý đến cô, làm sao có thể bởi vì cô giận dỗi một lúc mà cúi đầu vỗ về cô được. Cô nhớ lại trước đây, bởi vì ba quên mua đồ chơi cho cô, cô liền trốn ở trong phòng. Mẹ lấy ra một gói ô mai, một bên dỗ cô, một bên bón cho cô ăn. Răng nanh của cô không tốt lắm, vì thế mẹ luôn bài xích mấy thứ đồ ngọt kia, luôn tin tưởng rằng ô mai mới là thứ ngon nhất.
Hiện tại, miệng chỉ còn lại có cay đắng mà thôi.
Cô chậm rãi đi xuống lầu, bước chân rất nhẹ, mặt cũng không biểu tình gì.
Khi Giản Ngưng ngồi vào trước bàn ăn, Cố Trường Dạ mới ngẩng đầu lên nhìn cô. Đối với bộ dáng lôi thôi của cô, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi đưa mắt đi chỗ khác.
Cô ăn bát cháo trắng mịn, lại cảm giác mình không thể nuốt trôi. Gạo mềm nhuyễn chắn trong cổ họng, chỉ có thể bắt buộc chính mình nuốt từng ngụm từng ngụm, giống như bị bức bách.
Cố Trường Dạ rất nhanh ăn điểm tâm xong, dùng khăn lau xong tay nhưng không rời đi, mà đôi mắt chăm chú đặt trên người cô, “Thật coi mình là đại tiểu thư sao, ăn một bữa còn lâu như vậy, có biết trong một phút em nuốt cháo công ty thu được bao nhiêu không?”
Giản Ngưng tay cầm thìa cứng đờ, buông xuống, kéo khăn lau miệng, “Có việc gì?”
Thấy động tác này của cô, Cố Trường Dạ mới bảo người giúp việc thu dọn bàn ăn, cũng không quan tâm cô đã ăn no hay chưa.
“Cần em tham dự một chút.” Hắn nhàn nhạt phun ra mấy chữ.
Không có cái gì gọi là thương lượng, chỉ vỏn vẹn mấy từ thông báo. Thì ra cô còn có một chút giá trị lợi dụng. Mấy chữ “Phu nhân chính thức” vốn đã mất công dụng từ lâu, chẳng lẽ hắn bỗng dưng biết sợ lời người đời sao?
Giản Ngưng gật gật đầu, không phản bác.
Sự khác thường của cô làm cho hắn nhìn cô nhiều hơn một cái. Hắn còn tưởng rằng cô sẽ phản bác, thật không ngờ cứ vậy thuận theo. Lúc này hắn mới cảm thấy cô đúng là không dễ chơi, mới đầu còn tưởng cô là cái vuốt mèo thập phần sắc nhọn, hiện tại nhanh như vậy móng vuốt lợi hại đã không còn.
Giản Ngưng trang điểm, lại thay một bộ váy đẹp đẽ, lúc này mới theo Cố Trường Dạ ngồi lên xe. Cô đã lâu không ngồi xe của hắn, lần cuối cùng không biết là đi tham gia tiệc hội gì đó. Khi đó cô ngồi trong xe, nghĩ cô đã là vợ hắn, tâm trạng liền vui vẻ lên. Giờ phút này cô cũng ngồi trong xe của hắn, lại không tìm ra nửa phần vui sướng nào.
Cô gả cho hắn, luôn luôn ảo tưởng về tương lai, bọn họ sẽ sinh con đẻ cái, con trai giống hắn, cao lớn đẹp trai. Con gái thì giống như chính cô là tốt rồi. Kỳ thật cô rất sợ đau, hồi học đại học, bạn cô nói, nếu đời này có ai có thể khiến cô cam tâm tình nguyện sinh con, vậy nhất định là người đó đã trộm đi trái tim cô rồi. Cô không nghĩ tới, có một ngày, cô muốn sinh con, mà người người đàn ông kia cho rằng cô không xứng.
Trên mặt của Giản Ngưng lộ ra vẻ thống khổ, tay sờ trên bụng mình. Cũng chính là hơn một tháng trước, nơi này còn có một sinh mệnh nhỏ nhoi. Hiện tại không có gì cả, nơi đó rỗng tuếch, cả trái tim cô cũng trống không.
Cố Trường Dạ nhìn thần sắc của cô, “Biểu diễn bộ dạng người vợ đau khổ cho ai nhìn? Người không biết còn tưởng vợ tôi đang bị ngược đãi!”
Hắn mang trên mặt nụ cười như có như không, cô quay sang, không nghĩ hắn quan tâm đến vẻ mặt của mình. Thời điểm mới kết hôn, lúc nào mất hứng, cô liền biểu lộ hết trước mặt hắn, hi vọng hắn có thể thấy, hi vọng hắn có thể quan tâm đến cô nhiều hơn. Bây giờ mới biết, có lẽ bất cứ khi nào hắn nhìn thấy cô đều mất hứng, trong lòng thoải mái mấy phần.
Xe ngừng lại, cô chuẩn bị xuống xe. Mà động tác của Cố Trường Dạ rõ ràng nhanh hơn cô rất nhiều, trực tiếp đem cô từ trong xe lôi ra. Thấy cô trang điểm nhợt nhạt, mặt tối lại, “Em có ý gì? Định khoe với mọi người rằng Cố Trường Dạ là đồ keo kiệt sao? Ngay cả đồ trang điểm cũng rẻ như vậy?”
Cô động động khóe miệng, tùy ý để hắn lôi đến một gian phòng. Phòng vẻ ngoài không có gì đặc biệt, hắn trực tiếp đẩy cô đi vào, lập tức phân phó, “Làm cho dễ nhìn một chút.”
“Chao ôi, chao ôi, đối với mỹ nữ nên dịu dàng một chút!” Một người đàn ông phát ra tiếng thét khoa trương, đem Giản Ngưng nhìn từ trên xuống dưới, “Mỹ nữ, đừng để ý đến hắn, hắn chính là một gã đàn ông không hiểu phong tình nha.”
Cố Trường Dạ quét mắt lạnh, người đàn ông lập tức ho khan, “Khụ khụ, nhất định trang điểm cho cô thật xinh đẹp, kinh diễm tứ phương.”
Cố Trường Dạ khinh thường hừ một tiếng, “Đi tham gia hôn lễ mà kinh diễm tứ phương, Ngô Kim Dương anh nói như vậy là ý gì”
Ngô Kim Dương nhanh chóng vỗ vỗ đầu mình, “Ai nha, cái trí nhớ của tôi, hôm nay là đại hôn của Lạc thiếu, thế mà quên mất. Thật đáng đánh đòn.”
Cố Trường Dạ cũng không để ý tới Ngô Kim Dương khoa trương lí do thoái thác. Ngô Kim Dương thấy thế, lập tức kéo Giản Ngưng đi. Phát hiện vẻ đẹp thanh thuần của Giản Ngưng, không khỏi cười nói, “Cố lão đại của chúng ta…” Như nhớ ra cái gì, lập tức sửa lại miệng, “Cố thiếu có con mắt thật tốt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này… Chậc chậc.”
Giản Ngưng không đáp lại, tùy ý để Ngô Kim Dương sờ mặt mình giống món đồ chơi.
Ngô Kim Dương nhìn ra cô tâm trạng không tốt, đùa cô, “Cố thiếu đưa cô đi, chứng minh cô đối với hắn cũng không nhỏ bé gì, nếu hắn cao hứng một chút…”
Giản Ngưng giờ mới hiểu được, Ngô Kim Dương đại khái nghĩ cô là… Cô cũng không giải thích, thân phận gì đối với cô mà nói cũng không khác nhau.
Cô giống như món đồ triển lãm, bị Ngô Kim Dương đẩy ra ngoài, còn không ngừng giải thích. Cố Trường Dạ chỉ nhìn cô một cái, lập tức rời đi, mà cô vô cùng thức thời đi sau lưng hắn.
Đến hôn lễ, liền có một đám người tiến lên đón. Đám người kia gặp qua Giản Ngưng vài lần, thấy cô đều kêu tiếng “Chị dâu”, mà Cố Trường Dạ nghe xong tiếng này sắc mặt liền đông lạnh. Giản Ngưng cũng không ngại bọn họ nói như vậy, ngày cô kết hôn, những người đó cũng gọi cô như thế. Khi đó cô còn e thẹn, không được tự nhiên. Bây giờ mới biết, trong lòng Cố Trường Dạ, cách gọi này cơ bản là không xứng.
Phải trải qua nhiều chuyện, cô mới có thể tỉnh táo nhận thức, đúng là trước đây ngu không ai bằng.
Kết hôn là Tam thiếu của “Hoàng thành” Lạc Minh Khải, cô dâu là tiểu thư duy nhất của Mộc gia – Mộc Lương Tây. Huynh đệ Hoàng thành đã có một quy định bất thành văn, chỉ cần trong hội có người kết hôn, tất cả những người còn lại đều làm phù rể, vì thế đội ngũ phù rể luôn mang khí thế bức người. Đây là lần đầu tiên Giản Ngưng đến gần nhóm người này. Cô đối với bọn họ không quen thuộc lắm, chỉ biết là kết nghĩa huynh đệ. Có người từng nhận của Cố Trường Dạ ân huệ, có người lại cùng Cố Trường Dạ tranh đấu giành giang sơn.
Giản Ngưng đi bên cạnh Cố Trường Dạ, thỉnh thoảng có người đến chào hỏi hắn, ý định hỏi chuyện làm ăn. Cố Trường Dạ trực tiếp nói một câu, “Hôm nay là hôn lễ, không thích hợp bàn chuyện công sự”, thành công đuổi bọn họ đi. Tại An Xuyên thị, kết hôn là một việc thiêng liêng, khách đến phải mang theo vợ hoặc đối tượng kết hôn, lấy việc này là hành động chân thành chúc phúc. Nếu cố ý đi một mình thì tuyệt đối không thể để lộ ra, vì việc này đối với chủ nhà là đại bất kính.
Bởi vậy, khi Cố Trường Dạ cùng người khác nói chuyện, ánh mắt nhiều lần đặt trên người cô, thuận tiện dùng vài từ ngữ đẹp đẽ khen ngợi cô.
Cô dâu và chú rể xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Cô dâu rất đẹp, gương mặt còn nhiều nét thiếu nữ ngây ngô, như vừa bước vào trong câu chuyện cổ tích. Giản Ngưng nhìn cô dâu, một đôi mắt ngọc lưu ly, làm cho cô không khỏi nghĩ tới chính mình,. Cô lúc trước gả cho Cố Trường Dạ, cũng là cái dạng này ư? Coi hắn như người mà suốt đời suốt kiếp này mình sẽ dựa vào? Khi đó cô nhìn áo cưới trên người, nghĩ đến tình yêu tựa như áo cưới vậy, thuần khiết lại xinh đẹp.
Hôn lễ hết sức náo nhiệt, người tới tuyệt đối đều là những tinh anh, không ai dám không cho “Hoàng thành” mặt mũi.
Giản Ngưng chính là bị kéo tới làm bình hoa, căn bản không cần học lời kịch, chỉ trong chốc lát, cô đã không nhìn thấy bóng dáng Cố Trường Dạ đâu, dứt khoát không để ý đến.
“Đó chính là con gái của Giản Trung Nhạc, cũng thật bất hiếu, vẫn muốn ở bên Cố Trường Dạ.”
“Nghe nói Cố Trường Dạ sắp hoàn toàn thu thập Giản thị, cô ta đại khái cũng chỉ là tấm lót đường thôi.”
Giản Ngưng làm bộ không nghe được, đi đến chỗ ít người nhất đứng.
“A, cục trưởng X kia cũng tới, lần trước không phải phóng đại nói muốn làm khó chúng ta sao?” Lão Thất trong tay cầm một chén rượu, mắt lóe lên vài tia châm chọc.
Lão Lục đôi mắt khẽ nhúc nhích, “Thôi đi, người ta đã dùng hành động xin lỗi rồi.” Nói xong, vỗ vỗ bả vai lão Thất.
“Nói chuyện cẩn thân một chút, đừng cái gì cũng nói.” Cố Trường Dạ liếc mắt một cái, “Thứ không nên động thì không cần động.”
Bọn họ đều rõ ràng, Cố Trường Dạ làm việc gì cũng cẩn trọng. Hắn không hy vọng trong tương lai xuất hiện việc gì đó mà hắn không thể nắm chắc. Vì hắn biết rõ, một khi đã bị để ý, mặc kệ cẩn thận cỡ nào, cũng dễ dàng bị người khác bắt được nhược điểm.
Mọi người lập tức thu mày gật đầu.
“Lão Tứ đâu rồi?” Ánh mắt Cố Trường Dạ đảo qua một vòng, lập tức hỏi.
Lão Ngũ rất lâu mới mở miệng nói một câu, “Tứ ca không muốn thừa nhận vẫn còn độc thân.”
Cố Trường Dạ cười, hừ một tiếng, “Vậy hẳn là nên làm cho hắn mang người phụ nữ kia ra xem một chút.”
An Diệc Thành cùng nữ minh tinh kia thường xuyên có mấy tin tức mập mờ, lại không có nhiều phần chân thật. Bọn họ đối với con trai An Diệc Thành vô cùng tò mò. Nhiều năm như vậy cũng chưa gặp mẹ đẻ nó một lần, mà An Diệc Thành tựa hồ cũng không có hứng thú với người phụ nữ đó, càng làm cho lòng hiếu kì của bọn họ tăng cao.
Cố Trường Dạ vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ ra bên kia chắn rượu cho Lạc Minh Khải, mọi người lúc này mới nhanh chóng rời đi.
Giản Ngưng thầm than vận khí của chính mình quá kém, vốn chỉ nghĩ tìm một nơi im lặng. Cô một hai năm trở lại đây không thích tiếp xúc với nhiều người, nhìn thấy chỗ đông người liền khó chịu, ngực như bị đè nén, giống như một loại bức bách, không biết có tính là bị bệnh không. Ngay cả yêu cầu nhỏ này cũng không được thỏa mãn, cô đứng ở cửa sửng sốt một hai giây, đang chuẩn bị rời đi, lại nghe được một câu cuối cùng, “Từ Triệu Luân, con mẹ nó anh xong chưa?”
Đôi vợ chồng này cũng đến là kì lạ, mới hôm trước cô dâu là cô chị, ngay hôm sau đã chuyển thành cô em. Lời đồn đại nhiều không kể xiết. Mà lời được đồn nhiều nhất là cô em quyến rũ anh rể, cũng thành công biến anh rể thành chồng mình.
Giản Ngưng cũng không tò mò, đang định lướt qua. Nhưng cô hồi tưởng lại một chút, cô gái này…
Giản Ngưng cười cười với cô, tính làm chào hỏi.
Tiết Giai Nhu quan sát Giản Ngưng một lượt từ trên xuống dưới, “Cô sống có tốt không?” Lúc hỏi những lời này, đáy mắt phát ra tia hoài nghi.
Giản Ngưng cùng cô gái xinh đẹp phong tình này cũng không có mối quan hệ thân thiết lắm, chẳng qua các cô có bạn chung là Trình Vũ Phỉ. Trình Vũ Phỉ là bằng hữu tốt nhất của Giản Ngưng hồi đại học, mà Tiết Giai Nhu lại là bạn từ nhỏ đến lớn của Trình Vũ Phỉ. Qua Trình Vũ Phỉ, các cô có gặp mặt vài lần, nhưng không thể tính là quá quen thuộc.
“Tôi vẫn tốt, Vũ Phỉ dạo này thế nào?” Giản Ngưng chỉ biết là sau này trong nhà Vũ Phỉ xảy ra rất nhiều chuyện, chính cô cũng xoay trong mớ bong bong, không có nhiều thời gian quan tâm đến cô ấy.
“Vũ Phỉ cũng tạm được, nhưng thật ra cô… Vũ Phỉ hỏi qua cô nhiều lần, lần này tôi rốt cục có thể trả lời thật tốt với cô ấy.” Tiết Giai Nhu cười cười, khuôn mặt xinh đẹp mà tinh xảo, ngay cả phụ nữ như cô cũng nhìn đến ngây người.
Các cô không quá quen thuộc, nói chuyện cũng vô cùng câu nệ, càng không có nhiều đề tài. Tiết Giai Nhu đại khái cũng nhận ra, không lâu lắm liền kiếm cớ rời đi.
Giản Ngưng nhìn bóng lưng Tiết Giai Nhu, nghĩ thấy có nhiều thứ không thể lảng tránh. Nếu có người hỏi cô bạn thân nhất thời Đại học, cô sẽ nói Trình Vũ Phỉ, nhưng nếu như hỏi cô ai là bạn tốt nhất, cô sẽ trả lời là Quan Điềm.
Cô không muốn đề cập tới cái tên Quan Điềm, tựa như cô hy vọng cuộc sống của mình chưa từng xuất hiện cô ấy. Một khắc trước cô còn khinh thường loại tiểu thuyết nam chính cùng bạn thân phản bội nữ chính, một khắc sau chính bản thân cô liền rơi vào.
Vì trước kia cô chưa từng nghĩ tới, người trong lòng Cố Trường Dạ lại chính là Quan Điềm.
Mà cô vĩnh viễn cũng sẽ không nghĩ đến, có một ngày cô sẽ nguyền rủa Quan Điềm chết là đáng đời.
Chỗ đau ở ngực nhanh chóng lan đến toàn thân, làm cô không thể đứng vững, chỉ có thể tựa vào tường chống đỡ một lát.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận