Giản Ngưng về nhà, nhanh chóng cởi bỏ lễ phục rồi chui vào phòng tắm. Ngày xưa Triển Hằng luôn cười cô, tắm rửa với gội đầu tổng cộng chưa đến 15 phút, con gái gì đâu mà qua loa. Hiện tại, việc cô thích nhất là tắm rửa, chưa đến một giờ tuyệt đối không ra. Nước ấm tưới lên da thịt, làm cô tạm quên đi mấy suy nghĩ không thoải mái. Cô thích ở trong phòng tắm dày đặc hơi nước, dường như đang đi vào một thế giới hư ảo, không có bi thương, không còn đau đớn.
Cô trùm khăn tắm đi ra, vì tắm lâu nên là da nhăn nheo hết, toàn thân đều đỏ bừng. Giản Ngưng cầm máy sấy tóc, âm thanh vù vù làm cho tâm tình cô tốt hơn nhiều. Cô không thích nơi đông người, cũng không hoàn toàn thích nơi nào đó quá vắng vẻ. Vì nơi vắng vẻ, thường không có tiếng động, làm cho cô sinh ra ảo giác cô bị nhốt vào một căn phòng kín. Mặc kệ cô kêu la cỡ nào, cũng không có ai đến cứu cô.
Trước kia cô không sấy tóc, sợ tóc bị hư. Hiện tại thì không còn quan tâm vấn đề này nữa.
Sấy tóc một hồi, trên cổ cô còn lưu lại một khối ấm nóng. Cô nhanh chóng bò lên giường đắp chăn, một lúc lâu vẫn còn cảm thấy nhiệt độ an toàn này.
Nhắm mắt lại, đắm chìm ở trong căn phòng tối tăm, cô tự nhủ, không nên suy nghĩ bất kì điều gì nữa.
Mà một khắc kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quan Điềm không tự chủ lại hiện ra trong tầm mắt cô. Quan Điềm cùng cô ngồi bên sân thể dục, cùng nhau cười đoán xem Triển Hằng bao lâu có thể tìm ra các cô. Cô cùng Quan Điềm, lấy việc trốn Triển Hằng làm thú vui. Mỗi lần Triển Hằng tìm ra các cô, có đôi khi ở sân thể dục, lại có lúc ở tiệm trà đối diện cổng trường. Triển Hằng tìm ra các cô, lúc nào cũng hướng Giản Ngưng mà mắng, thấy chưa, em làm vợ anh hư hỏng như thế này.
Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng bất đắc dĩ của Triển Hằng, Giản Ngưng đều ha ha cười, làm cho Triển Hằng một phen nóng nảy lên.
Cô lại nhìn thấy, cô trốn trong bụi cây nhỏ, rình Triển Hằng hôn Quan Điềm.
Chưa bao giờ cô thấy được vẻ thiêng liêng như thế của Triển Hằng, chưa bao giờ thấy được ánh mắt ngây ngô như thế của anh. Xem ra, người trước mặt anh bấy giờ, đích thị là bảo bối trân quý nhất.
Giản Ngưng lại nhìn thấy, cô cùng Quan Điềm chạy đến một bãi cỏ rất xa, cố ý không nghe điện thoại của Triển Hằng, chọc anh sốt ruột. Các cô cùng nhau tâm sự. Giản Ngưng nói, cô nhất định phải tìm được một người đàn ông anh tuấn, thành tích có thể không tốt, cũng không cần đầu óc quá thông minh. Quan trọng, hắn đối tốt với cô là được.
Quan Điềm ôm cô, nói cô nhất định có thể tìm thấy hoàng tử thuộc về mình.
Lúc rời đi, Quan Điềm cám ơn cô. Cô khó hiểu, cám ơn cái gì. Quan Điềm cười cười, ánh nắng chiều thêm phần kì ảo: “Mình biết cậu nộp học phí cho mình, nên cám ơn.”
Quan Điềm biết, nhìn qua vẻ ngoài thì Giản Ngưng vô cùng tuỳ hứng, nhưng ẩn giấu bên trong là nội tâm lương thiện và tốt đẹp. Vì Giản Ngưng biết căn bản Quan Điềm không có tiền để đóng học phí, cũng không thể lúc nào cũng nhờ đến Triển Hằng, liền yên lặng giúp.
“Vì cậu là bạn tốt của mình.” Giản Ngưng nhẹ nhàng nói, hơn nữa không chỉ là bạn tốt, hai chữ “chị dâu” đã chuẩn bị sẵn sàng cho cô rồi. Triển Hằng là anh trai cô, thì Quan Điềm đương nhiên là chị dâu cô.
Cho dù là nằm mộng, cô cũng không nhịn được khóc lên.
Tin Triển Hằng tự tử truyền đến, Giản Ngưng vô cùng chấn động, hoàn toàn không tin chuyện kia là thật. Trên trang web trường Đại học đều xôn xao, nói Triển Hằng tự tử vì tình. Ngày hôm sau truyền thông lập tức đưa tin, thậm chí có chuyên gia lập tức mở một bài giảng, nói sinh viên hiện nay tâm lý quá kém.
Cô không thể tin được chuyện kia là thật. Cha mẹ Triển Hằng khóc cơ hồ muốn ngất xỉu, liên tục mắng nhiếc người con gái khiến con trai họ phải tự sát. Cô biết được, ngay cả khí lực nhấc chân đều không có.
Cô tìm, hỏi Quan Điềm, “Bọn họ nói vậy có phải không?”
“Ừ.” Quan Điềm bình tĩnh nhìn cô.
Nước mắt cô đột nhiên rơi xuống, thanh âm nhẹ đến mức gần như không thấy được, “Vì sao?”
“Mình yêu người khác.” Quan Điềm bật cười.
Cô vươn tay, muốn cho người con gái trước mặt một cái tát. Nhưng tay đưa đến giữa không trung, lại không đành lòng, “Quan Điềm, từ nay về sau chúng ta không là bạn nữa. Tôi không muốn có quan hệ gì với cô.”
Lúc xoay người, mặt cô toàn là nước mặt. Chỉ duy nhất có một ý niệm trong đầu, Triển Hằng đã chết, sẽ không bao giờ trở lại nữa. Người con trai mà cô coi là anh trai, đi cùng cô trên quãng đường thanh xuân, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Cô chậm rãi mở to mắt. Trên tường một ánh điện loé lên, cô vuốt nhẹ gối, ướt đẫm.
Không bao lâu sau, tiếng bước chân liền vang lên, hơn nữa càng ngày càng gần. Bước chân không chỉnh tề, cô gần như đoán được, khẳng định hôm nay hắn uống say. Qủa nhiên, cửa phòng cô bị hắn đập ầm ầm.
Hắn lại dùng chân đá, chốc lát sau mới cầm tay nắm cửa, cửa rốt cục được mở ra.
Trong không khí phảng phất mùi rượu, cả người cô đều cứng ngắc, tay vô thức bấu chặt khăn trải giường. Dường như xuất hiện trước mắt không phải chồng cô nữa, mà là một con mãnh thú.
Hắn lảo đảo tới bên giường, trong bóng đêm, thân thể cao lớn của hắn tạo thành một cỗ màu đen. Phảng phất như mãnh thú đang kiếm tìm đồ ăn.
Hắn nhanh chóng cởi y phục, lao tới bên giường, hung hăng giật tung tấm chăn trên người cô. Hắn uống say, động tác vừa mạnh vừa tàn nhẫn. Cho dù lúc tỉnh táo hắn cũng không dịu dàng, nhưng so với khi uống rượu vẫn còn tốt hơn nhiều.
Hắn trực tiếp dán thân thể lên người cô, mùi rượu làm cô ngạt thở. Hắn vuốt ve trên mặt cô, chạm tới bên má ẩm ướt, “Lại đang khóc tang sao?” Âm cuối nhẹ nhàng vút cao lên, ý tứ châm chọc thấy rõ.
Cô cắn môi, không nói lời nào.
Hắn một khi uống rượu, liền thích làm cho cô đau đớn. Coi thân thể của cô như một cái khăn rách mà chà đạp, giày vò, chưa bao giờ lo đến cảm nhận của cô. Đau đớn tập kích toàn thân, ngay cả khóc cũng không khóc được, cô chỉ cảm thấy mình như bị nhét vào hoang đảo, gặp một con dã thú, không sao thoát được.
Cô đột nhiên nghĩ tới ngày mất đi đứa nhỏ. Hắn làm cho cô đau đến nỗi muốn chết đi. Hắn không muốn có đứa bé nghiệt chủng kia, không để cho cô si tâm vọng tưởng. Cô không muốn bỏ đứa bé, khóc nói cho hắn biết, đó là con hắn, sao hắn có thể nhẫn tâm như vậy. Cô cầu xin hắn, chỉ cần cho cô giữ lại đứa bé, cô đối với hắn sẽ không có bất cứ yêu cầu gì, nhưng hắn vẫn không chịu buông tha cô. Cô đứng lên bỏ chạy, hắn ở phía sau đuổi theo. Ngay cả ông trời cũng không đứng về phía cô, đến cầu thang thì cô bị ngã lăn xuống.
Lúc cô sắp mất đi ý thức, thấy thân ảnh hắn mơ mơ hồ hồ, nghe được hắn nói, “Thật biết thân phận, ngay cả tiền đi viện phá cũng tiết kiệm cho tôi.”
Người đàn ông này rốt cục có bao nhiêu là tàn nhẫn.
Trên ngực như thiêu đốt đống lửa, không hiểu lấy dũng khí từ đâu ra, Giản Ngưng đẩy mạnh người đàn ông trên người cô xuống. Cố Trường Dạ tựa hồ nhận thức được phản kháng của cô, liền dùng chân khống chế nửa thân dưới của cô, tay bóp chặt cổ cô.
Tay cô động đậy, nhưng không có ý định kéo tay hắn xuống. Thậm chí nghĩ, cứ như vậy chết đi cũng tốt. Chỉ có điều dáng chết không được đẹp, không biết sau này có được đầu thai vào một gia đình tốt hay không.
Nhưng đúng lúc cô không cảm giác được hơi thở của mình nữa, tay hắn lại buông lỏng ra, trực tiếp xé rách áo ngủ của cô, ở trên người cô hoạt động kịch liệt. Trước kia cô còn có thể lấy tay ôm cổ hắn, nghĩ đó là thân mật. Cô bây giờ chỉ có thể dùng tay siết chặt khăn trải giường, ngay cả làm bộ cũng không muốn nữa.
Cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí, chỉ có thể nghe thấy tiếng hắn thở dốc bên tai.
Thì ra cô chưa chết, còn phải đối mặt với ngày mai gian nan. Không dám bật đèn, cô kéo thân thể mỏi nhừ đến phòng tắm, cố gắng rửa đi dấu vết cùng hơi thở hắn lưu lại. Cơ thể mệt nhọc, ngay cả bước đi cũng có vấn đề, giữa hai chân cô, dòng chất lỏng liên tục chảy xuống.
Bật đèn phòng tắm, cô kiểm tra một lượt, chỉ có chất lỏng trượt xuống, không xuất huyết. Còn nhớ rõ thời điểm mới kết hôn, mỗi lần làm xong, cô đều bị xuất huyết. Cô sợ hãi lại thẹn thùng, không dám một mình đi bệnh viện kiểm tra. Khi cô đỏ mặt lên mạng tìm cứu trợ, bị hỏi đến mấy vấn đề tư mật, cô chỉ thẹn thùng giải thích bởi vì động tác của hắn quá mãnh liệt, nhu cầu của hắn quá cao…
Quả nhiên ngốc không có thuốc chữa.
Chạm vào vòi hoa sen, đau đến mức chân cô run lên, phải dựa vào tường mới có thể đứng vững. Tiếp xúc với nước ấm, dần dần thích ứng, mới quên đi cảm giác đau..
Mỗi lần làm xong, cô mong là mình sẽ té xỉu, lại mỗi lần đều tỉnh táo như vậy.
Cho dù đau đớn, cô cũng muốn rửa sạch chỗ kia. Thậm chí cô chậm rãi đưa ngón tay vào, muốn tẩy sạch dấu vết, cô đã không còn muốn ước mơ.
Tắm một lúc lâu, trong phòng tắm sương mù lượn lờ, hư hư thực thực. Cũng chỉ có lúc này, cô mới tưởng tượng được mình đã thoát khỏi cái sự sống không bằng chết.
Chậm rãi đi ra ngoài, phía ngoài lạnh hơn rất nhiều. Trước kia mỗi khi kêu lạnh, sẽ có người đưa quần áo tới cho cô. Hiện tại không còn ai chăm nom, cô chỉ có thể im lặng bước tiếp.
Cô đi vào phòng ngủ, lúc này mới phát hiện, đèn phòng ngủ đã sáng, mà lúc cô dậy không bật đèn.
Cố Trường Dạ nhìn cô, trên mặt lộ ra ý cười trào phúng.
Thân thể cô cứng lại, nhích từng bước về phía hắn, “Ngày mai tôi muốn về nhà.”
“Trở về diễn vai cha và con gái tình sâu nghĩa nặng sao?” Giọng nói lộ ra tia châm chọc.
Cô giả vờ không nghe thấy hắn, lúc còn cách hắn đúng một bước, hắn đột ngột đứng lên, “Em thật sự càng ngày càng làm cho người ta chán ghét.”
Có lẽ là vậy, cho nên chỉ có khi uống say hắn mới đụng tới cô.
Tiếng bước chân xa dần, cô mới yên lặng mở cửa sổ ra, làm cho mùi trong phòng bay mất. Nhìn chằm chằm giường một lát, cô lập tức đi lấy ga giường mới để thay.
Giản Ngưng nằm trên giường, tự nói với mình, mai sẽ là một ngày mới.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận